“Đăng tiên sinh phải không? Xin ngài đợi một chút” Tên phục vụ thấy Đăng Dương đưa ra tờ 100 vina, hai mắt liền sáng lên, vội vàng đem xổ sách ra kiểm tra một lượt.
Nửa phút sau, tên phục vụ liền vui vẻ cười nói “Đúng là có người Lôi gia đến tìm gặp Đăng Dương - Đăng tiên sinh thật, vào khoản 3 ngày trước”
Đăng Dương nghe vậy liền hỏi “Hắn có để lại lời nhắn gì không?”
“Ở đây có ghi là người Lôi gia đó có để lại một mẩu giấy” nói rồi tên phục vụ nhanh tay mở tủ gỗ ở đằng sau ra, đem một mẩu giấy được gấp nhỏ gọn đưa cho Đăng Dương “Nó đây!”
Đăng Dương đưa tay nhận lấy mẩu giấy, cẩn thận mở ra xem, bên trong chỉ ghi lại lời nhắn đơn giản của Lôi Bân, bảo là khi nào Đăng Dương trở về thì nhanh chóng đến lôi gia gặp hắn.
Khép mẩu giấy lại bỏ vào túi áo, Đăng Dương cũng không vội vàng chạy đến Lôi gia ngay. Hắn đi lên phòng của mình, đem ba lô cất vào một góc sau đó liền đi tắm rửa sạch sẽ một phen.
Vệ sinh xong, lại mặc lên người bộ bộ võ phục màu đen đơn giản, Đăng Dương đi xuống quán ăn dưới lầu, đem một đĩa cơm thập cẩm lấp đầy cái bụng đói meo rồi mới hướng vị trí Lôi phủ mà cất bước.
--------*-*--------
Lôi phủ là một trang viên rộng lớn nằm ở phía bắc trấn Lạc Ngôn, tường cao cửa rộng, vô cùng bề thế và to lớn.
Lúc này, đứng trước đại môn là hai cánh cổng sắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-quang-mat-troi/2323353/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.