Chương trước
Chương sau
Đăng Dương nheo mắt nhìn ba tên võ giả đang ra sức van xin dưới chân, khóe môi cong lên, cười hỏi

“Chỉ một tay một chân thôi sao?”

Tên võ giả đeo kiếm vừa nghe thế, da đầu liền tê dại một trận nhưng rồi vẫn điên cuồng cắn răng nói

“Nếu công tử vẫn chưa vừa ý, vậy thì… vậy thì ta tự nguyện chặc bỏ cả hai tay hai chân, chỉ mong giữ lại được cái mạng quèn này mà thôi!”

Đăng Dương thấy tên võ giả đeo kiếm, thế nhưng lại lựa chọn độc ác với bản thân như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh dị. Võ giả mất cả tứ chi thì còn gì là võ giả nữa, nếu chính bản thân hắn bị đứt mất tứ chi, vậy thì thà chết quách đi cho xong, sống trên đời càng là kéo dài đau khổ mà thôi.

Bất quá kinh thì có kinh đấy, nhưng Đăng Dương bản tính là một kẻ cẩn trọng, hắn sẽ đồng ý với những lời cầu xin này sao? Tất nhiên là không và sẽ không bao giờ!

Chỉ thấy Đăng Dương đem Bạch Tuyết Kiếm đeo lại sau lưng, nhàn nhã cười nói “Không cần phải chặt cá hai tay hai chân, ta đây cũng không đến nổi thất đức như vậy, cho nên…”

Ba tên võ giả nghe Đăng Dương nói vậy, đôi mắt mờ đục bổng hiện lên ánh sáng của hi vọng. Thế nhưng ánh sáng le lói chưa được bao lâu, Đăng Dương đã bất ngờ rút hắc sắc trường kiếm ra khỏi vỏ.

Hàn quang sắc lạnh lóe lên và ba cái đầu người liền rơi xuống đất.

“Cho nên ta sẽ cho các ngươi ra đi thanh thản!” thu kiếm lại, Đăng Dương nói nốt câu nói vẫn còn bỏ dỡ.

< < Ngài vừa giết chết người thứ 20, nhận được tôn hiệu Sát Nhân, chỉ số Sát Lục khai mở > >

Tiếng nói bất chợt của AI vang lên làm cho Đăng Dương thoáng ngạc nhiên

‘Tôn hiệu Sát Nhân? Chỉ số Sát Lục? Mà thôi, hiện tại cũng không phải thời điểm để thắc mắc, trước rời đi cái đã rồi tính sau!’



Sau đó, Đăng Dương tranh thủ lục xoát cơ thể của chín cái xác, thu được kha khá tiền rồi lập tức rời đi, để lại sau lưng con đường hiêu quạnh ngập mùi máu tanh.

---------*-*---------

Một lát sau, Đăng Dương đã trở lại phòng trọ của mình.

Cẩn thận đóng kín hết các cửa, hắn mới lên tiếng gọi AI

“AI, mới vừa nãy ngươi nói cái gì Sát Nhân, Sát Lục gì đó, giải thích cho ta một lượt thử xem”

< < Như đã nói từ lúc bắt đầu, Thần Ma hệ thống có một thứ gọi là bảng thành tựu, một khi ngài hoàn thành một thành tựu nào đó thì hệ thống sẽ đặc biệt đưa ra phần thưởng hoặc một số chức năng mới thêm vào. Mà tôn hiệu Sát Nhân chính là một trong số những thành tựu đó > >

< < Một khi ngài giết đủ hai mươi người, ngài sẽ nhận được thành tựu là tôn hiệu Sát Nhân, và có được tôn hiệu Sát Nhân sẽ mở khóa chỉ số Sát Lục > >

< < Chỉ số Sát Lục là điểm đo lường chính xác mức độ sát khí của ngài đang tích tụ, mỗi một mạng người sẽ cho 1 điểm Sát Lục > >

< < Chỉ số Sát Lục đạt 10 điểm sẽ chạm đến bậc Điên Cuồng của giới hạn sát khí, đạt 50 điểm sẽ đến bậc Bạo Sát, đạt 500 điểm sẽ đến bậc Chiếm Đoạt và đạt 5000 điểm mới bước vào Nhập Ma > >

< < Hiện tại, chỉ số Sát Lục của ngài là 25 điểm, thuộc bậc Điên Cuồng > >

“Một mạng người sẽ là 1 điểm, vậy sao ta mới giết 20 mạng mà có đến tận 25 điểm Sát Lục?” Đăng Dương nghe vậy thì hơi khó hiểu, nhưng rồi nghĩ kỹ lại “Khoan, chờ một chút… có phải là do trong số 20 người ta đã giết, có đến chín người của Lôi gia?”

< < Đúng vậy, như ta đã từng nói, một khi ngài tự tay giết chết cừu nhân, sát khí sẽ gia tăng mạnh hơn là giết những kẻ khác > >

Đăng Dương hơi gật đầu, ánh mắt hơi lóe lên chợt hỏi “Nếu đã có chỉ số Sát Lục rồi, vậy ta có thể dùng nó để tăng cường sức chiến đấu chưa? Tỷ như công dụng của Điên Cuồng sẽ giúp ta gia tăng lực chiến đấu gấp hai lần trong thời gian ngắn!”

< < Tất nhiên, kỹ năng sử dụng chỉ số Sát Lục này có tên là Đồ Tể, chỉ có điều kỹ năng này không được tặng miễn phí mà được bán bên trong cửa hàng hệ thống với giá 200 điểm Tích Lũy. Ngài hiện tại chỉ còn dư 36 điểm Tích Lũy, vần còn khuyết thiếu 164 điểm nữa > >

“Cái đậu… còn phải mua nữa à?” Đăng Dương nhất thời ngớ người.

< < Ngài cũng không cần quá ngạc nhiên, bản chất của Thần Ma hệ thống là hệ thống hổ trợ chứ không phải là hệ thống ‘cho không’. Vậy cho nên ngoại từ gói quà tân thủ ra, nếu ngài muốn thứ gì khác, ngài phải tự thân làm việc để đổi lấy. > >

Đăng Dương cười cười thở dài

“Cái đạo lý này ta làm sao lại không biết, chỉ là có chút hơi tưởng bở mà thôi. Xem ra muốn sử dụng sát khí cũng không phải cứ muốn là sử dụng được, vẫn cần phải học tập phương pháp thi triển, hay nói đúng ra, nó cũng chính là một loại võ kỹ đặc biệt, có phải hay không?”

< < Hoàn toàn chính xác, nguyên lý của chỉ số Sát Lục cơ bản là vậy > >

< < Bất quá, bởi vì tính chất đặc thù của sát khí, dù cho không có kỹ năng Đồ Tể, ngài vẫn có thể nhận được tăng phúc mỗi khi sát khí bạo phát, có điều, ngài sẽ không thể nào chủ động khống chế thời điểm bạo phát của nó mà thôi > >

“Thôi tạm thời bỏ qua đi, muốn có được 164 điểm Tích Lũy thì cũng phải phấn đấu thời gian dài dài, quên đi cho đỡ thèm vậy” Đăng Dương lắc đầu càm khái, sau đó tựa như nhớ ra một việc hệ trọng nào đó, hắn liền cười tủm tỉm phi thường vui vẻ “À mà không biết mấy tên võ giả ngu ngốc kia mang theo bao nhiêu tiền nhỉ, đi tham gia đấu giá hội, chắc là không ít đi”

Nói rồi, Đăng Dương đem ba lô trên lưng tháo xuống, đổ từ bên trong ra từng cài bọc tiền, cẩn thận tính toán một hồi, thế nhưng lại có đến tổng cộng 22.560 vina.

Nhìn chồng tiền trước mặt, Đăng Dương không biết nói sao cho phải.

Lần này hắn chỉ tùy tiện làm một chuyến cướp giật, ấy vậy mà thật sự cướp được cả đống tiền. Ha ha, cứ tưởng bỏ ra 13.000 vina mua hai viên Võ Khí Đan cao cấp liền cạn túi rồi, không ngờ chớp mắt một cái, túi lại tự đầy, thật sự là không còn gì để nói!

“Sau này nếu mà có thiếu tiền, mình chuyển qua nghề đạo tặc chắc là không sai! Tiền dễ kiếm thế mà lỵ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.