Chương trước
Chương sau
Buổi sáng hai ngày sau, tiểu đội Phong Long đã tụ tập đầy đủ ở cổng phía đông trấn Lạc Ngôn.

Như thường lệ, Đăng Dương đeo thiết kiếm bên hông, khẩu FN Five-seven đút vào lưng quần, ba lô và Bạch Tuyết Kiếm được mang sau lưng, dưới mông còn cưỡi thêm một con tuấn mã màu đỏ đô.

Bốn người còn lại cũng cưỡi tuấn mã, bởi vì hành trình lần này không phải là ngắn.

Sau hai ngày làm quen cũng như hợp tác chuẩn bị nhu yếu phẩm, Đăng Dương cũng coi như có hiểu biết sơ bộ về những thành viên trong tổ đội Phong Long này.

Đội trường La Quốc Hùng, cảnh giới Võ Giả cao cấp, vũ khí là một thanh đại chiến đao với lưỡi đao hình răng cưa, là người có sức mạnh thể chất cao nhất đội.

Đội phó Triệu Dũng, cảnh giới Võ Giả cao cấp, vũ khí là hai thanh loan đao hình trăng lưỡi liềm, là người có tốc độ cao nhất.

Thanh niên đẹp trai Trọng Tuấn, cảnh giới Võ Giả trung cấp, am hiểu thương thuật

Và cuối cùng là mĩ nữ Cẩm Tú, vũ khí là một cây cung được chế tác từ xương của ma thú bậc 3 - Hải Xa Kình, ngoài ra còn có độc môn về mị thuật và nhãn thuật, là người khó chơi nhất trong tiểu đội này.

Hơn nữa, Đăng Dương còn tìm hiểu được một sự thật tương đối nhức đít, đó là cái tiểu độ Phong Long này đã hoạt động ròng rã được bốn năm rồi, tuy nhiên chỉ có bốn người bọn La Hồng Quốc là còn khỏe mạnh cho đến hiện nay, trong khi đó, những thành viên ‘thứ năm’ khác, không mất mạng trong miệng quái thú thì cũng bị cụt tay, cụt chân hoặc là tàn phế cả đời.

Bời vậy cho nên trong cái trấn Lạc Ngôn nay, không có võ giả nào nguyện ý gia nhập cái tiểu đội quái quỷ này cả, chỉ có thể loại gà mờ như hắn mới ngu ngốc cắm đầu vào mà thôi.

Bất quá, bản thân Đăng Dương cũng có một vài tuyệt chiêu bảo mạng bí mật nên không lo lắng cho lắm.

La Quốc Hùng thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng liền nói “ đích đến của chúng ta lần này chính là khu vực hồ Thiên Ba, mục tiêu là sừng của Độc Giác Thú và bộ lông Ảnh Lang, mọi người có ý kiến gì không?”

Bốn người đồng loạt lắc đầu xem như không có ý kiến.



“ Vậy chúng ta đi thôi, cố gắng trong vòng một buổi sáng liền đến nơi”

Dứt lời, La Quốc Hùng hô lên một tiếng, dẫn đầu thúc ngựa phóng đi như bay.

Trọng Tuấn, Cẩm Tú, Triệu Dũng và Đăng Dương lập túc thúc ngựa chạy theo.

Khu vực hồ Thiên Ba này, bản thân Đăng Dương cũng không biết gì nhiều, chỉ biết là khu vực này chính là nơi tụ tập rất nhiều loại quái thú khác nhau, mật độ dày đặc nên được các võ giả lựa chọn làm nơi săn bắt cũng như rèn luyện.

Nhưng từ lời kể của La Hồng Quốc, hắn mới biết thêm được một số thông tin cực kỳ quan trọng.

Khu vực hồ Thiên Ba nằm cách trấn Lạc Ngôn 50 km về phía đông, nơi này đúng là khu vực chuyên được các võ giả lựa chọn làm nơi săn quái nhưng tuyệt nhiên không phải võ giả nào cũng đến đây được.

Không giống như mấy ngọn núi gần thôn Ngốc Ngưu chỉ có một hai con quái thú nhỏ yếu, ở khu vực hồ Thiên Ba, quái thú phải nói là vô cùng dày đặc, đi vài bước liền bắt gặp một con quái thú, hơn nữa những quái thú sống ở đây, dù cho là loài ăn thịt hay loài ăn cỏ thì cũng đều đặc biệt hung hăng hiếu chiến, bọn chúng không cần biết lý do vì sao, chỉ cần thấy con người xuất hiện là liền lao thẳng vào tấn công tới tấp.

Bời thế, nơi đây không dành cho những võ giả chiến đấu độc hành hoặc những kẻ chỉ mới bước vào cảnh giới Võ Giả sơ cấp, mà đây là thiên đường của các tiểu đội chiến đấu, giống như tiểu đội Phong Long vậy. Chỉ khi nào biết cách phối hợp chiến đấu với nhau, võ giả mới có thể sống sót bên trong khu vực hồ Thiên Ba.

----------*-*----------

Đúng như La Quốc Hùng dự đoán, mặt trời vừa lên đỉnh đầu, năm người bọn họ cũng vừa kịp lúc đến trấn Hồng Môn, thị trấn tiếp tế duy nhất trước khi các tiểu đội đi vào tràng chém giết ở hồ Thiên Ba.

Trong trấn Hồng Môn này, hầu như không có bất kỳ thường dân nào sinh sống, mà chỉ có võ giả.

Đăng Dương cưỡi ngựa đi trên đường, nhìn hàng đàn, hàng đống võ giả mang theo đủ loại vũ khí đi đi, lại lại mà hoa cả mắt. Ở những nơi như làng Ngốc Ngưu, trấn Lạc Ngôn, võ gia được xem như là động vật quý hiếm nhưng tại nơi đây, chỉ cần vơ tay một cái là đã nắm được một bó, phải nói là cực cực kỳ nhiều.

Nhìn biểu hiện kinh ngạc của Đăng Dương, La Quốc Hùng cười lên sang sảng

“ Ngạc nhiên lắm đúng không? Về sau ngươi sẽ còn ngạc nhiên dài dài, nào chúng ta tìm một nơi nghỉ chân, tiếp thêm một chút sức lực rồi buổi chiều bắt đầu săn quái”

Trọng Tuấn đi đến vỗ vai Đăng Dương, cười nói

“ A Dương, không cần ngạc nhiên, hồ Thiên Ba dù hung hiểm những cũng được xem như thiên đường của võ giả, vừa được chiến đấu ma luyện, vừa có thể buôn bán kiếm tiền, cho nên hầu như tất cả võ giả của toàn bộ thành trấn trong khuôn viên hơn 100 km gần đây đều đổ về khu vực này cả. Do đó võ giả có chút đông cũng là điều bình thường”.

“ Ra là vậy!” Đăng Dương khẽ gật đầu

Mỹ nữ Cẩm Tú từ đằng sau tiếng tới cạnh Đăng Dương, cười vũ mị nói

“ Tiểu Dương Dương, ngươi có muốn biết vì sao trấn này có tên là Hồng Môn không?”

Đăng Dương tò mò gật đầu “ sao thế?”

Cẩm Tú ám mụi cười “ Để ta kể cho đệ nghe. Hồi trước trấn này có tên là Ba Bình, chủ yếu là nơi sinh sống của dân thường mà thôi, thỉnh thoản mới có một hai võ giả xuất hiện. Tuy nhiên vào một ngày kém may nắm, từ trên trời cao bổng nhiên có một viên thiên thạch rơi thẳng xuống hồ Thiên Ba làm cho trời long đất lở”.

“ Thế là mọi người chết hết à?” Đăng Dương chớp chớp hai mắt phán đoán

Cẩm Tú khẽ lắc lắc ngón tay “ sai rồi, viên thiên thạch rơi xuống tuy gây ra chấn động dữ dội nhưng hoàn toàn không có một ai chết cả. Thay vào đó, không biết vì sao khu vực quanh hồ Thiên Ba xuất hiện rất nhiều quái thú, hơn nữa còn sinh sôi rất mạnh”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.