Chương trước
Chương sau
Nghe đến hai chữ ‘Lôi gia’ tâm trạng đang vui vẻ của Đăng Dương liền tan biến, lòng phát lạnh hận ý căm thù. Hắn cứ tưởng hai người Lôi Bân và Lôi Tấn chỉ là mang họ Lôi bình thường mà thôi, dù sao người mang họ Lôi trong thiên hạ là nhiều vô số kể.

Thế nhưng không thể ngờ được, trùng hợp thay cả hai lại chính là người của Lôi gia, hơn nữa còn là hai thiếu gia quyền cao chức trọng, những kẻ mà Đăng Dương hận nhất.

Mối thù giết ông, hắn còn chưa kịp báo thì hai con thiêu thân đã tự dẫn sát đến cửa. Ha ha, nếu hắn mà không triệt để lợi dụng cơ hội này thì hắn nào xứng đáng là cháu của lão ăn mày đây.

Cố gắng giấu đi hận thù lăng thiên trong lòng, Đăng Dương tỏ vể vô cùng ngạc nhiên nói

“ Oh, thì ra hai vị này chính là hai thiếu gia đỉnh đỉnh đại danh của Lôi gia, ta đúng là có mắt không nhìn thấy núi thái sơn mà. Ha ha, không biết hai vị tìm ta là có việc gì?”

“ Ơ, thế ngươi chỉ biết hai người này mà không biết ta à?” Phạm Liên Hoa bất mãn dẫu môi

Ánh mắt Đăng Dương khẽ đảo, liền cười nói “ tất nhiên là ta có nghe nói đến rồi, Phạm Côn Bằng - Phạm lão, vị Luyện Dược Sư cao cấp duy nhất trong trấn Lạc Ngôn, sao ta có thể không nghe nói đến chứ. Có điều chỉ là ta thật không ngờ Phạm lão lại có một cô cháu gái vừa xinh đẹp lại vừa tài năng như nàng, làm cho ta giật mình không thôi”

Nghe vậy, Phạm Liên Hoa gật đầu hài lòng “ như thế còn tạm được”.

Lôi Bân khẽ vuốt tóc Phạm Liên Hoa, thân thiện nhìn Đăng Dương cười nói

“ Đăng huynh đệ, Liên Hoa tính cách có chút bộc trực, ngươi đừng để tâm làm gì. Ở bên kia có bàn trống, chúng ta qua đó trước rồi hảo hảo nói chuyện, ngươi thấy như thế nào?”

“ Tốt!” Đăng Dương vui vẻ gật đầu.

Thế là cả bốn người đi đến chiếc bàn trống không xa, sau khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, Lôi Bân ra vẻ chủ nhà rót cho Đăng Dương một ly nước rồi nói

“ Đăng Dương huynh đệ, nếu ngươi đã biết ta và Lôi Tấn là thiếu gia của Lôi gia thì chắc ngươi cũng biết việc đấu đá, tranh giành quyền lực trong các gia tộc là điều bình thường phải không?”



Đăng Dương nhận lý nước, cẩn thận uống một ngụm rồi gật đầu “ ta đúng là có nghe qua. Hôn nay Lôi thiếu gia đến tìm ta chính là vì việc này?”

Lôi Bân cười nói “ không sai, cũng không phải chuyện gì bí mật, ta và anh họ của ta Lôi Vũ, chính là hai ứng cử viên duy nhất cho chức vị đại thiếu gia hay còn gọi là thiếu tộc trưởng của Lôi gia”

“ Nếu theo tình hình hiện nay, biểu hiện của hai chúng ta đều xêm xêm nhau nên rất có thể kẻ chiến thắng sẽ được quyết định bằng một trận đấu lôi đài!”

“ Còn có cả đấu lôi đài? Giống như sinh tử đấu trường à?” Đăng Dương tỏ vẻ ngạc nhiên

Phạm Liên Hoa ở bên cạnh lập tức chen vào nói

“ Này tên nhà quê, sao ngươi ngốc thế, đấu lôi đài trong gia tộc không phải là đấu đến chết, chỉ thuần túy là luận bàn mà thôi, làm sao giống cái sinh tử đấu trường ghê tởm kia chứ!”

Lôi Bân tiếp lời “ đúng thế, đấu lôi đài chỉ là luận bàn, không ảnh hưởng đến tính mạng. Thông thường những trận đấu lôi đài sẽ là 3 đấu 3, hoặc là 5 đấu 5”

“ Nhiều người như thế? Không phải lôi đài là thường 1 đấu 1 sao chứ?” Đăng Dương tiếp tục tỏ vẻ ngạc nhiên

Lôi Tấn trừng mắt nhìn Đăng Dương như nhìn một thằng ngốc, nói lớn

“ Ngu ngốc, đây là cuộc chiến tuyển chọn ‘tộc trưởng tương lai’ chứ không phải trận quyết đấu của đám võ giả tầm thường. Tổ đội chiến đấu chính là thể hiện tài lãnh đạo của tộc trưởng thương lai, hiểu chưa?”

“ Ra là vậy!” Đăng Dương gật gù tỏ vẻ hiểu

Lôi Bân lấy từ túi ra một xấp tiền để trên bàn, mỗi tờ tiền đều là mệnh giá 50 vina, rồi nhẹn nhàn đẩy đến trước mặt Đăng Dương, mỉm cười nói

“ Thế cho nên, việc ta gọi Đăng huynh đệ đến đây, chắc huynh đệ cũng đoán ra phần nào a. Số tiền này tổng cộng là 3000 vina, nếu huynh đệ chịu làm tay đấm của ta trong trận quyết chiến lôi đài này, tất cả sẽ là của ngươi!”

Nhìn cọc tiền trên bàn, hai mắt Đăng Dương liền phát sáng “ 3000 đồng vina, tất cả đều cho ta?”

Nhìn biểu hiện quá khích của Đăng Dương, Lôi Bân nhết môi cười “ đúng vậy, huynh đệ chỉ cần đánh giúp ta một trận, 3000 đồng này liền cầm đi dễ dàng rồi. Tất nhiên, huynh đệ cũng có thể cầm đi trước 500 vina xem như tiền đặt cọc của ta”

Nghe vậy, Đăng Dương không chút do dự cầm lấy cộc tiền lên, xoẹt xoẹt vài cái đã lấy đi 10 tờ tiền nhét vào trong túi, đồng thời đưa tay ra cười hắc hắc

“ Lôi đại thiếu gia, hợp tác vui vẻ”

Lôi Bân nắm lấy bàn tay của Đăng Dương, cười khẽ “ hợp tác vui vẻ!”

Bắt tay một cái, Đăng Dương liền buông tay ra, cười nói “ ta còn có việc, phải đi trước đây, khi nào gần đến lúc quyết đấu thiếu gia cứ cho người đến quán trọ Ngụy Xuân Đường ở khu đông thông báo cho ta một tiếng là được, ta sẽ lập tức chạy đến Lôi gia ngay”

Dứt lời, Đăng Dương liền quay người đi thẳng ra khỏi đại môn của Võ Thần Điện, chưa đến một phút đã biến mất khỏi tầm mắt của ba người Lôi Bân.

Lúc này chỉ còn ba người, Lôi Tấn mới khó hiểu cùng bất mãn mở miệng hỏi “ Lôi Bân đại ca, ca thực sự tin tên nhà quê kia có thể giúp được người trong trận quyết chiến sao?”

Lôi Bân nhìn thật sâu vào ánh mắt Lôi Tấn, sau đó thở dài nói

“ Lôi Tấn, chúng ta là thiếu gia của đại gia tộc, là những người thuộc tầng trên trong cái trấn Lạc Ngôn này, chúng ta phải có khí độ của người tầng trên, ngươi đừng có vì một lần thua cuộc nho nhỏ mà đi xo kè với hạng dân đen như hắn”

“ Tên Đăng Dương đó, hắn cho dù có mạnh cũng chỉ là sức mạnh nhất thời, tính về lâu dài, hắn không thể theo kịp sự phát triển của chúng ta được. Huống chi hiện nay hắn còn không phải đã trở thành tay đấm của ta sao, đã là ngưu thì dù cả đời phấn đấu cũng chỉ là ngưu, không thể nào lột xác thành hổ được, hiểu chưa?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.