Chương trước
Chương sau
Cuối cùng, trận triền đấu lâu dài đã đi đến hồi kết, Bạch Mộng Miêu rốt cuộc không chịu nổi sự hành hạ của Đăng Dương nữa mà phải hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.

Bất quá, Đăng Dương làm sao lại để cho nó dễ dàng chạy thoát được, bằng vào ưu thế tốc độ, hắn tựa như một cái bóng ma bám dính không rời Bạch Mộng Miêu, từng kiếm từng kiếm cứ thế nối đuôi nhau mà chém xuống cơ thể tả tơi của con quái thú.

Tiếp tục chạy được hơn trăm mét, cuối cùng Bạch Mộng Miêu vì mất máu quá nhiều mà gục ngã, cơ thể to lớn với bộ lông bị nhuộm đỏ bởi máu tươi đổ ầm xuống đất, ánh mắt tràng ngập sự sợ hãi mà hấp hối hít thở.

“ Tiểu bạch miêu, ngươi chính là chiến tích đầu tiên của ta trên con đường cường giả, hãy vinh dự vì điều đó!”

Đăng Dương lạnh lùng cười nói, thiết kiếm trên tay đâm xuyên qua đầu Bạch Mộng Miêu cắm thẳng xống mặt đất, nháy mắt kết liễu hoàn toàn tính mạng của nó.

Từ xác Bạch Mộng Miêu, ba luồng ánh sáng bay lên trồi sát nhập vào cơ thể Đăng Dương

< < Ngài đã thành công vượt cấp giết chết quái thú cấp 1 Bạch Mộng Miêu, nhận được 230 điểm sinh mạng, nhận được 13 điểm tích lũy > >

Tinh!

< < Chúc mừng ngài đã tăng lên cấp 4, nhận được 2 điểm thiên phú, nhận được 5 điểm tích lũy, nhận được danh hào Tân Binh > >

Nghe thấy âm thanh điện tử của AI cất lên, Đăng Dương liền ngạc nhiên “ Hửm? Sao lại thông báo nữa rồi. A! Ngươi vừa nói cái gì, ta đã thăng lên cấp 4 rồi á?”

“ Chỉ một con quái thú bậc 1 Bạch Mộng Miêu mà đã cho đến 230 điểm sinh mạng, nhiêu đây điểm sinh mạng cũng bằng mình săn giết dã thú năm sáu ngày rồi. Bất quá đó là nói trước kia, còn hiện nay, bởi vì giới hạn cấp bậc, mình phải liên tiếp săn giết hơn trăm con mới kiếm đủ 230 điểm a”

< < Chủ nhân không cần quá ngạc nhiên, thật ra một con Bạch Mộng Miêu chỉ cho được 130 điểm sinh mạng mà thôi. Nhưng bởi vì đây là ngài vượt cấp sát quái nên sẽ nhận được nhiều điểm sinh mạng hơn là chuyện bình thường. Ngoài ra ngài cũng sẽ kiếm được 13 điểm tích lũy > >

< < Còn về việc tại sao ngài đã tắt chức năng nhắc nhở nhưng âm thanh nhắc nhở vẫn vang lên. Tất cả cũng đều là tại vì ngài vượt cấp sát quái mà ra, nếu đây chỉ là một trận chiến bình thường, hệ thống vẫn sẽ không nhắc nhở, trừ phi ngài bật hệ thống nhắc nhở trở lại > >

< < Và một điều nữa, khi ngài thăng cấp, hệ thuống cũng sẽ tự động nhắc nhở > >

Nghe AI lảm nhảm một tràng, sự ngạc nhiên của Đăng Dương liền bay đi đâu mất tích. Hữu ích thì hữu ích đó nhưng mà cứ lảm nhảm hoài bằng cái âm điệu điện tử, hơn nữa lại đều đều một tông, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy mệt.

‘Về sau nếu mà mình đủ điều kiện, nhất định phải cho tên AI này một chút sức sống của con người mới được, chứ cái cách nói chuyện không cảm xúc này thật đúng là quá dọa người đi’



Tự dặn lòng mình, Đăng Dương dùng kiếm mổ bụng Bạch Mông Miêu ra, sau đó mở lồng ngực, tìm kiếm rồi móc đi một quả cầu màu trắng đục nằm bên cạnh trái tim của nó. Qủa cầu này chính là Kết Tinh Tinh Hoa Năng Lượng của quái thú, thường được mọi người gọi tắc là Tinh Hoa Thạch, cũng chính là nơi tích lũy tu vi cả đời của quái thú, rất có giá trị.

Ngoại trừ lấy đi Tinh Hoa Thạch, Đăng Dương cũng tiện tay xẻ mấy khối thịt tươi của Bạch Mộng Miêu cho vào túi đồ hệ thống, những thứ còn lại đều bỏ hết. Dù sao tài liệu trên cơ thể quái thú bậc 1 đều không có giá trị bao nhiêu.

Thu xếp xong mọi thứ, Đăng Dương quay trở lại bụi cây hắn đã nấp lúc nãy, lấy ba lô ra đeo lên lưng rồi nhanh chóng rời đi khỏi nơi đầy mùi máu tanh này.

---------*-*--------

Buổi tối, trong một hốc đá nằm giữa sườn núi, Đăng Dương ngồi bên đống lửa, chậm rãi nướng thịt Bạch Mộng Miêu. Đây là lần đâu tiên hắn thưởng thức được thịt của một con quái thú thứ thiệt, tâm trạng có chút vui vẻ mà hát nghêu ngao bài hát không tên.

Trong thời gian chờ thịt chín, Đăng Dương tranh thủ kiểm tra thành quả của cả ngày làm việc hôm nay

“ Mở bản thông tin nhân vật” Đăng Dương ra lệnh.

Màn hình ba chiều trong suốt liền xuất hiện trước mặt hắn

---o-o---

Đăng Dương – Lôi Hiệp Sĩ

Danh hào Tân Binh

Cấp độ: 4 ( 12/300)

Sinh lực: 20 / Đấu khí: 22

Sức mạnh: 2

Tốc độ: 4

Trí tuệ: 1

Thể chất: 1

Thiên phú: 2

Điểm tích lũy: 18

---o-o---

Đọc một lượt từ trên xuống dưới, Đăng Dương liền chú ý vào hai chữ ‘danh hào’ mới xuất hiện, liền hỏi

“ AI, danh hào Tân Binh này là cái gì thế?”

< < Danh hào là tên gọi các đại cấp bậc trong quá trình tu luyện của ngài. Nói cho dễ hiểu, danh hào tương tự như các tên gọi Võ Giả, Võ Sư hay Võ Tướng vậy! > >

Đăng Dương gật đầu nói “ Ra là thế, vậy trong các cấp độ phân chia đại cấp bậc của hệ thống, cái danh hào Tân Binh này được xếp hạng như thế nào?”

< < Theo quy định của Thần Ma hệ thống, từ cấp 1 đến cấp 3 sẽ là người thường, tương đương với cấp Võ Đồ của thế giời này. Từ cấp 4 trở lên mới được tính là chính thức có khả năng chiến đấu và xông pha chiến trận, danh hào sẽ là Tân Binh, tương đương với bậc Võ Giả > >

< < Nói tóm lại, sức mạnh của chủ nhân hiện nay nếu tính theo cách tu luyện bình thường, thì đã chính thức trở thành một Võ Giả sơ cấp rồi đấy > >

Tim Đăng Dương bổng nhiên đập mạnh một cái, tĩnh lặng ba giây, hắn ngước đầu nhìn lên bầu trời đầy sao cao vời vợi, bất chợt vui vẻ hét to

“ Ông nội, ông nghe thấy chưa, con… con đã thật sự trở thành Võ Giả rồi, ha ha, cháu nội ông trở thành Võ Giả rồi đấy, ông vui không nào?”

“ Ha ha, chắc chắn là ông rất vui rồi, con nói có đúng không. Ông yên tâm, con rồi sẽ tiếp tục tiến lên, tiến lên cao hơn nữa, rồi sẽ có một ngày con sẽ đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới này. Đến lúc đó, con sẽ nói cho cả thế giới biết, con … Đăng Dương, kẻ mạnh chất thiên hạ và cũng chính là cháu nội của lão ăn mày già Hồ Đắc Thắng”

“ Ông nghe thử xem, thế có oai không nào, ha ha ha!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.