Một lần nữa mở mắt, Tiểu Ngư trong đầu còn rơi rớt lại cảnh giác lúctrước lập tức bản năng quan sát khắp phòng, liếc mắt liền thấy một thânhình đứng trước cửa sổ, vội nhanh chóng ngẩng đầu, quát: “Ai?!”
“Là ta, Tiểu Ngư, con tốt hơn chưa?” Người trước cửa sổ quay lại, qua trước bàn móc hỏa chiết tử ra châm đèn lên rồi mới bước tới, rất tự nhiên sờsờ trán nàng, ôn nhu nói: “Đầu còn đau không?”
“Cha?” Tiểu Ngư nghi hoặc ngồi vững: “Cha vẫn luôn ở đây sao?”
“Sau khi trở về cha thấy mọi người bảo con khó chịu, liền vẫn ở đây.” PhạmThông vén tóc mái có chút hỗn loạn của nàng, từ ái hỏi: “Giờ con tốt hơn chưa?”
“Uhm.. Con không sao.” Tiểu Ngư hơi hoảng hốt nói, lẽ nào trước đó thấy Đinh Triệt nhìn mình đầy cảm xúc, là nằm mơ sao?
Hẳn là mơ, tên kia sao có thể nhìn mình như vậy chứ?! Tiểu Ngư nhanh chóngphản bác lại nghi hoặc của mình, nhưng cảnh ban ngày cứ tự động hiểnhiện trong đầu nàng, hắn cầm lấy tay nàng..
“Có phải khó chịu chỗnào không?” Thấy nàng ngẩn người, Phạm Thông nhất thời hoảng hốt, vộiđứng dậy, “Cha đi tìm Nhạc tiên sinh.”
“Cha!” Tiểu Ngư vội kéo hắn lại, cúi đầu che giấu xấu hổ trên mặt, tùy tiện bịa một câu nói dối: “Chỉ là con chưa ngủ đủ thôi.”
“Vậy con ngủ nữa đi. Khi nào dậy gọi một tiếng là được. Phòng bếp đang hầmtổ yến, tỉnh lại là có thể ăn ngay.” Nói xong, Phạm Thông liền đỡ nàngnằm xuống.
“Không được, giờ con không muốn ngủ, con dậy rửa mặtchút là được rồi.” Tiểu Ngư vội lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nu-18-hao-nu-thap-bat-gia/1576296/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.