Ngày hôm sau, trong một khu vườn chơi cờ thanh tịnh u nhã, Tiểu Ngư đã sớm đặt trước một gian độc lập bên cạnh hồ nước.
(*Vườn chơi cờ: hình như là vườn kiểu như công viên, có các gian phòng độc lập để bày bàn cờ, dành cho người thích chơi cờ)
“Tỷ tỷ, bà ấy sẽ đến chứ?” Canh giờ hẹn còn chưa đến, Phạm Bạch Thái đã đứng ngồi không yên, năm quân cờ hạ xuống đều liên tục sai lầm.
“Đã nhiều năm qua rồi, đừng để ý một chút thời gian như vậy, kiên nhẫn một chút, ngồi xuống, lại chơi một ván nữa.” Tiểu Ngư thản nhiên nói, không để ý rằng kỳ thực chính nàng cũng có chút căng thẳng, bất giác dùng giọng nói như đeo mặt nạ này nói với đệ đệ.
Phạm Bạch Thái không nhìn xung quanh nữa, dạ một tiếng, không yên lòng thu dọn bàn cờ dang dở lại, lại thu lẫn cả quân cờ đen của Tiểu Ngư. Tiểu Ngư không nói gì, chỉ lén lút lấy lại quân cờ của mình về, làm bộ như không có việc gì giục thằng bé bắt đầu.
“Tỷ, là bà ấy sao?” Vừa hạ cờ xuống, Phạm Bạch Thái bỗng nhiên đứng dậy, chạy vội tới phía trước cửa sổ.
Tiểu Ngư bước tới, chỉ thấy một chiếc kiệu nhỏ đi dọc theo đường mòn trong vườn, mỗi bên đi theo một a hoàn.
“Tỷ, là bà ấy, đệ từng thấy a hoàn tỷ tỷ kia rồi.” Tiểu Ngư còn chưa trả lời, Phạm Bạch Thái đã tự đáp, căng thẳng bắt lấy tay nàng.
“Ừ.”
Kiệu nhỏ càng lúc càng tới gần, rốt cuộc đi tới trước phòng cờ nhỏ. Hai a hoàn vén rèm kiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nu-18-hao-nu-thap-bat-gia/1576285/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.