Bách Linh các đang dính kiện cáo, trấnLiễu Hà dù có gần thành Khai Phong thì cũng cách xa năm sáu dặm đường,Tiểu Ngư không đủ thời gian ngủ nữa, chỉ tắm rửa ăn cơm rồi lại chạy vềtrong thành.
Sự thật chứng minh, sự lo lắng trước của Tiểu Ngư không phải là nói quá.
Nàng vừa về đến, La Đản liền báo một tintức không tốt, Miêu Thất chuyên canh giữ ở gần chỗ quan phủ chuyển tintức của Phạm Thông về nói, Tang gia quả nhiên đã sớm thông đồng với quan phủ, sau khi đơn kiện tới nha môn, vị phán quan* lão gia họ Thôi kia nhìn kỹ một lần, không ngờ sau đó liền sai phụ táchép lại một bản, đợi khi bên ngoài không chú ý đến mới lén lút đưa đếnTang gia.
(*Phán quan: nguyên văn từ gốc là “Thôi quan”, là từ cổ sử dụng từ đời Đường, chỉmột chức quan có nhiệm vụ giống như thẩm phán, quan tòa ngày nay, chuyên về tư pháp, xử án)
“Kẻ làm quan như vậy cũng thật khinh người quá đáng!”
Trong phòng làm việc, không cần tháo mặt nạ ra cũng có thể cảm giác được sắc mặt u ám của La Đản.
“Nếu một kẻ là sói, thì một kẻ là bái*, hợp lại với nhau cấu kết làm chuyện xấu là điều rất bình thường.”TiểuNgư thản nhiên nói, trong giọng không nghe ra chút tức giận nào, chỉ bảo Miêu Thất lui ra, sau đó giữ chặt tay áo phải, xoay cổ tay chậm rãi mài mực.
(*Bái: là một giống thú như chó sói chỉ có trong truyện cổ của Trung Quốc.Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thìngã, vì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nu-18-hao-nu-thap-bat-gia/1576261/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.