“Chết rồi! Tiền của tôi bị trộm!”
Trong thành Đông Kinh, đường phố ngườiqua lại như mắc cửi, đột nhiên vang lên một tiếng kêu cao vút thảmthiết, chớp mắt đã bị mọi người xung quanh chú ý, chỉ thấy một ngườitrung niên mặc áo dài bằng lụa vừa thất kinh hô to, vừa quờ quạng lungtung trên người, ý đồ muốn tìm được cái túi tiền vừa bị mất.
Những người đi đường nghe thấy tiếng kêu, phản ứng đầu tiên là dừng bước kiểm tra lại tiền của mình, xác địnhchắc chắn là mình không bị trộm, lúc này mới mỗi người một lời nhìnngười trung niên kia xì xào, trong lời tuy đều nói đáng tiếc, lại khôngmấy ai đáy mắt lộ ra thông cảm thật sự.
“Trời ơi, đồ trộm cắp giời đánh, tôi ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, toàn bộ vốn liếng làm ăn của tôi!!” Ngườitrung niên không màng việc mình đang ở trước công chúng, thương tâm gàokhóc.
“Túi tiền của ông trông thế nào?” Trong đám người vây xem có người nghi hoặc hỏi.
Người trung niên nức nở tả lại túi tiềncủa mình, không đợi ông ta nói xong, đám người đã cười vang ầm ĩ. Thấymình bị mất tiền mà người ta còn vui vẻ như vậy, người trung niên càngđau lòng muốn chết, hô lớn ông trời rồi bắt đầu đấm ngực dậm chân, lạinghe có người cười mắng: “Người này, sao lại có thể ngu ngốc như thế,ngay cả túi tiền của mình có hay không cũng không biết, ông thế này, còn có thể buôn bán sao?”
“Đúng vậy, túi tiền của ông không phải còn yên lành ở trên thắt lưng kia à?”
Nghe người đi đường giễu cợt, ngườitrung niên theo bản năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nu-18-hao-nu-thap-bat-gia/1576225/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.