Chương trước
Chương sau
“Cô nương, cô đã xong chưa?” Ngay khiTiểu Ngư đang bất giác lâm vào tình trạng tim đập loạn xạ, ngoài cửabỗng truyền đến tiếng hỏi to rõ.
“Xong rồi.” Tiểu Ngư vội thu hồi suynghĩ, lên tiếng đáp, mười ngón tay nhanh chóng buộc lại thắt lưng yphục, lại quàng thêm áo khoác, lệt xệt đôi guốc gỗ đi ra mở cửa.
“Cô nương, bữa sáng tôi đã đặt ở trênlầu, còn có một chén cháo hoa cúc mới nấu, cô nương hãy nhanh nhanh nhân lúc còn nóng nếm thử chút.” Tỳ nữ Xuân Yến vừa thấy nàng liền cười rấttươi, cà nhắc bước lại, xắn tay áo chuẩn bị thu dọn.
“Không phải sáng mai mới là Tết Trùng cửu à? Sao hôm nay đã nấu cháo hoa cúc rồi?” Tiểu Ngư đi phía sau nàng,thuận tay thả xuống mái tóc dài đang được cột chặt trên đỉnh đầu, nhậnlấy cây lược Xuân Yến đưa lại chải lên mái tóc, cười hỏi cô hầu gáitrước mắt, tuy mới mười bảy tuổi nhưng thân hình lại phát triển cườngtráng khỏe mạnh.
Xuân Yến từ một năm trước được Phạm Thông lòng thương tràn ra đưa về, cụ thể mà nói, lúc ấy cô gái này chẳngnhững chân bị què, còn dẫn theo một người cha bệnh nặng khó chữa, đếnhôm sau thì tắt thở.
Thiên hạ có bao nhiêu người khốn khổ, nếu mỗi người đều phải giúp thì sẽ tốn bao nhiêu tiền tài và công sức? Vìvậy, Tiểu Ngư luôn không muốn Phạm Thông ở bên ngoài loạn phát thiệntâm. Thế nhưng lúc này người đã vào cửa nhà mình, hai cha con kia lạitrong tình trạng thảm hại như vậy, nếu đuổi người ta đi nàng cũng khôngnói ra được. Sau khi mai táng cha, Xuân Yến liền nhất định ở lại, cònchủ động tỏ ý muốn cả đời làm nô, hồi báo ơn chôn cất cha cho nhà họPhạm.
Tiểu Ngư bình thường tuy rằng yêu tiềnlại hay tính toán, nhưng loại chuyện giậu đổ bìm leo thế này là khôngthể làm, hơn nữa nhà bọn họ đối với cha con Xuân Yến chỉ bất quá là tiện tay giúp đỡ mà thôi, ân tình này còn xa mới tới mức độ vĩ đại cần người ta cả đời làm trâu làm ngựa mới trả nổi, bắt người ta làm nô không khỏi quá mức vô liêm sỉ. Huống chi Xuân Yến tuy rằng thân có khuyết tật,dáng người lại quá mức cao lớn, nhưng dù sao cũng là một cô gái, sau này nếu lập gia đình, thân phận nô lệ chắc chắn sẽ là trở ngại lớn với hạnh phúc cả đời của cô gái, bởi vậy nàng nhất định chỉ đồng ý nhận cô vàolàm thuê, còn lại vẫn giữ lại cho Xuân Yến thân phận tự do.
Xuân Yến cảm động đến rơi nước mắt, làmviệc cũng càng thêm ra sức, ngày hôm sau liền đoạt hết việc của Kim Linh từ ba năm trước vào Phạm gia làm tỳ nữ, khiến Kim Linh cũng phải cườimà nói rằng chính mình một nô tỳ chính quy ngược lại giống người ăntrắng mặc trơn. Nhưng nói đi nói lại, hai nha đầu hợp tác với nhau lạikhá là ăn ý.
Kim Linh giỏi về kim chỉ nữ công, sức lực yếu hơn, chủ yếu hầu hạ mọi người trong sinh hoạt hàng ngày, giặt giũquần áo. Xuân Yến tuy chân hơi khập khiễng, nhưng nhiều sức lực, tốc độlàm việc lại nhanh, liền ôm đồm một số việc nặng vốn là của hai huynh đệ nhà họ Phạm. Lại thêm tay nghề nấu ăn của cô cũng không tồi, Tiểu Ngưcông việc bận rộn liền dần dần đem chuyện bếp núc cho cô gái, còn mìnhthì chuyên tâm kiếm tiền và luyện võ.
“Cái này chẳng phải là vì trước đây nô tỳ chưa từng làm sao, nên hôm nay mới thử làm, nếu cảm thấy không tốt còncó thể nhân lúc có thời gian cải tiến tay nghề… Cô nương mau lên lầu đi, chờ nguội sẽ ăn không ngon.” Xuân Yến cười giải thích, động tác trêntay không ngừng lại, đầu tiên dùng túi lưới vớt hết các loại dược liệutrên mặt nước, sau đó lại kéo cái nút mềm nút bên sườn thùng gỗ, khiếnnước bên trong rào rào chảy xuống một đường thoát nước đào trên mặt đấtchảy ra khỏi phòng. Sau đó lấy quần áo ướt đẫm mồ hôi Tiểu Ngư thay rabỏ vào giỏ. Hiện giờ cô hầu gái đã quen với việc nhà này có nữ chủ nhâncứ cách hai ba ngày lại có thói quen sáng sớm ngâm tắm bằng nước thuốc,tuy rằng trong lòng vẫn rất lấy làm lạ vì sao cô nương rõ ràng nhìn vôcùng khỏe mạnh, hầu như chẳng hề sinh bệnh mà lại phải thường xuyên tắmnước thuốc chứ?
“Làm khó phần tâm ý này của cô rồi. Được, tôi lên lầu trước đây.” Tiểu Ngư cười gật đầu, tính trở lại phòng mởcửa sổ đón gió, ít nhiều phân tán đi mùi thuốc đông y sót lại trênngười. Tắm nước thuốc trợ giúp gia tăng công lực mặc dù hiệu quả tốt,nhưng quanh năm suốt tháng thân thể toàn mùi thuốc đông y thực khiếnngười ta rất không thoải mái.
“Cô nương..” Xuân Yến bỗng nhiên gọi nàng, gương mặt mày rậm mắt to hơi có vẻ nhăn nhó.
“Có chuyện gì cô cứ nói thẳng là được rồi.” Tiểu Ngư quay đầu cười nói.
“Nô tỳ.. Nô tỳ nghe nói hôm nay trongthành gánh hát Bách Điểu sẽ diễn vở Ngưu Lang Chức Nữ, nên muốn hỏi mộtchút… Nếu như nô tỳ buổi sáng làm xong hết việc rồi, buổi chiều có thểvào thành xem diễn được không?” Xuân Yến ấp a ấp úng nói.
Tiểu Ngư cười thoải mái: “Tôi còn tưởng có chuyện lớn gì, thì ra là thế. Như vậy có gì đâu, cô cứ đi đi.”
Xuân Yến ngượng ngùng cúi đầu, giọng nhỏ hơn bình thường bảy tám phần:
“Cám ơn cô nương.”
“Cám ơn cái gì chứ, hả?” Tiểu Ngư hơinhướn mày, nhìn gương mặt cô hầu đỏ ửng, trong lòng hiểu được bảy támphần, lại cố ý vờ như không biết gì, trêu ghẹo: “Có phải là có người mời cô đi xem hả?”
“Cô nương…” Xuân Yến bị một câu nói toạchết tâm sự trong lòng, nhất thời quẫn vặn xoắn góc áo, hiếm có mà biểuhiện ra chút phong thái yểu điệu của nữ nhi.
“Được được được, tôi không hỏi không hỏi. Thế này vậy, cô dọn xong phòng tắm thì cứ đi, không nhất định phải đợiđến buổi chiều bắt đầu mở diễn, cũng có thể vào thành trước chơi mộtchút.” Tiểu Ngư cười bước ra cửa, lập tức đi thẳng lên thang lầu, suynghĩ vì câu “Ngưu Lang Chức Nữ” vừa rồi của Xuân Yến mà lại bắt đầu tung bay.
Hiện giờ gánh hát Bách Điểu xưa chẳngbằng nay, nổi tiếng khắp nửa kinh thành, nếu không có nàng ngày đó kiêntrì, làm sao có tất cả hôm nay?
Tiểu Ngư đi dọc theo hành lang quanh cohướng về lầu các, ánh mắt chậm rãi đảo qua hai viện đã được xây dựngthêm, thực tế đã trở thành nhà mới của Phạm gia, khóe miệng gợn lên mộtnụ cười cảm thán.
Đúng vậy, ngày đó Phạm Thông quả thựctrái ngược hẳn với tích cách ôn nhu từ trước, quyết đoán mà tỏ ý phảnđối, trong nhà tất cả phái nam cũng lần đầu tiên toàn bộ đứng về bênPhạm Thông, tỏ vẻ thà rằng ăn cám nuốt rau cũng không đồng ý để nàng đilàm một ca kép bị người xem thường.
Nhưng mà, cũng giống như Phạm Thông mườimấy năm như một vẫn làm việc thiện, Phạm Đại vẫn theo đuổi võ đạo, PhạmBạch Thái khuyên thế nào cũng không chịu học võ, Tiểu Ngư cũng có tínhtình bướng bỉnh đặc trưng của người nhà họ Phạm, một khi nàng cảm thấysự việc có thể làm cũng đáng để làm, liền tuyệt đối sẽ không dễ dàngbuông bỏ.
Có điều, nàng còn không ngốc đến mức dùng cách cố chấp ngu ngốc nhất để phản bác lại quan tâm của mọi người đốivới nàng, cũng không như mọi người hy vọng mà cam đoan không lên đàibiểu diễn, mà thông minh áp dụng chiến thuật ba phải, ra vẻ mặt ngoàithoạt nhìn chuyện này cứ như vậy bỏ qua, mọi người còn phải nghĩ cáchkhác, thực tế thì dưới sự âm thầm, nàng ngược lại đi sâu vào tìm cáchtháo gỡ để khiến mọi người có thể tự nguyện chấp nhận ngành nghề thấpkém này.
Về phần nguyên nhân không để ý mọi ngườiphản đối mà vẫn kiên trì, nói cao thượng một chút, là nàng không phụcthế nhân kỳ thị ngành nghề này, bất bình cho những người ca kép đã trảgiá tôn nghiêm của chính mình để giúp mọi người được vui vẻ, ngược lạicòn bị phỉ nhổ, muốn hoặc ít hoặc nhiều thay đổi một chút tình cảnh đó,cứu vớt những người mạo hiểm vất vả cực nhọc làm công việc giải trí chomọi người.
Nói tục tằng hơn thì, rất đơn giản. Chỉ có một chữ: Tiền.
Quả thật, địa vị đào kép trong lịch sửvẫn luôn xếp mức hèn kém, đào kép bình thường cũng đều bị bắt buộc, vìbất đắc dĩ nên mới bước trên con đường này. Nghệ nhân bình thường vôcùng gian khổ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt được ấm no, nhưng, chỉ cầncó thể vào nhóm nổi tiếng, thu nhập tuyệt đối sẽ không thấp. Tựa nhưngày ấy nàng chỉ hát một bài từ khúc, vài phút thời gian liền kiếm đượcba trăm văn, nếu không có ngày đó thử nghiệm, nàng không thể lấy tiềnthưởng người ta ném lên sân khấu thì còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa.
Căn cứ vào hai điểm này, Tiểu Ngư bắt đầu suy nghĩ càng kỹ càng cẩn thận và toàn diện hơn.
Về phần người nhà không muốn để nàng lênđài, thật ra lại dễ nói. Ngày đó nàng đi biểu diễn, vốn là che một khănche mặt phía trước, cũng không báo cho đối phương biết tên thật, hơn nữa nàng sở dĩ muốn tham gia vào ngành nghề này, mục tiêu cuối cùng là làmbà chủ đứng sau một đoàn hát chứ không phải chính mình cố sức biểu diễntrên khán đài.
Kinh thành này ngọa hổ tàng long, giọnghát vang hơn nàng, trong hơn nàng, quyến rũ hơn nàng còn có khối người,mà có thể đứng vững nổi bật trong ngành giải trí đại chúng dưới chânthiên tử, cơ hồ tùy tiện tìm một người cũng có thể chuyên nghiệp hơnnàng, nàng cần là tìm một số người có thiên phú, đồng thời có thể tintưởng là người của mình được. Về phần mặt khác mà Phạm Thông nói, ca kép thường bị du côn bắt nạt, bị chủ rạp bóc lột, nàng lại càng không lolắng. Từ xưa đến nay, loại bóc lột người khác như vậy phần nhiều đều làbắt nạt kẻ yếu, hơn nữa cái gọi là rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu, cótrí nhớ kiếp trước, nàng cũng đủ tự tin có thể khiến cho người của mìnhchỉ một lần là nổi tiếng, giống như kiếp trước, diễn viên nổi danh, cònsợ đạo diễn không chủ động tìm đến cửa sao?
Sau khi suy nghĩ quyết định, nàng liềntrước đi tìm hai chị em song sinh có nghệ danh là “Phi Yến Hợp Đức” kia, dùng hình thức khế ước ký hợp đồng một năm với hai người, nàng phụtrách truyền dạy, chỉ điểm kỹ năng mới, hai chị em phụ trách biểu diễn,hợp tác phân chia tỷ lệ bốn sáu. Đồng thời, vì trả thù Phạm Đại lúctrước tự ý quyết định, cũng vì an toàn sau này của nghệ nhân dưới trướng mình, Tiểu Ngư không chút khách khí mà kéo Phạm Đại là người không quan tâm nhất đến giai cấp thân phận xuống nước, âm thầm bảo vệ hai chị em.
Kết quả là, đám chủ rạp lẫn du côn lưumanh rất nhanh liền nhận ra hai chị em sinh đôi này không dễ bắt nạt,chỉ vì phàm có người dám nói năng lỗ mãng hay động thủ động cước, ngàyhôm sau nhất định biến thành một cái đầu heo, thương tích tùy thuộc vàomức độ bắt nạt hôm trước mà định, không bao lâu sau hai chị em sinh đôingày càng nổi tiếng ở các câu lan ngõa tứ con đường biểu diễn trở nênthuận lợi, rốt cuộc không có ai dám động đến các nàng một ngón tay nữa.
Sau bước đầu tiên tạo lập danh tiếng,những nghệ nhân khác chịu đủ chèn ép bắt nạt tự nhiên cũng nghe tiếng mà đến, bắt đầu có lẽ là chỉ vì người ta tìm sự bảo vệ, nhưng dần dần, tất cả mọi người phát hiện trong đầu Tiểu Ngư dường như có vô số những mớilạ hay ho, càng cần hơn cho bọn họ phải cạnh tranh kịch liệt mỗi ngày.Chỉ trong nửa năm, các loại nhân tài dần dần hội tụ, tạp kỹ, thuyết kỹ,hát nói, hài.. từ nhạc sĩ kinh nghiệm phong phú cho tới nghệ nhân lưngcòng chân què độc đáo, giỏi về quản lý phụ trách quan hệ xã hội, mê sáng tác, tinh thông về thiết kế trang phục biểu diễn… cơ hồ mỗi người dựavào tay nghề mưu sinh đều vui mừng phát hiện, mỗi người có tài năngriêng của mình lại có thể ở cùng một nơi hài hòa như vậy.
Muốn chỉnh hợp nhiều người một chỗ nhưvậy tất nhiên là vô cùng không dễ dàng, huống chi thân Tiểu Ngư còn cómột nhiệm vụ gian khổ là mỗi ngày phải kiên trì tập võ: học hết tất cảtuyệt học chân truyền của Phạm gia, học từ Phạm Đại đi trộm về từ cácmôn phái, cũng phải khiến mỗi kỹ năng đều phải càng ngày càng tốt hơn.Vì tương lai có thể thuận lợi đánh thắng Đinh Triệt đồ đệ lão già quáidị, Phạm Đại quanh năm suốt tháng ra ngoài tìm không biết bao nhiêungười đánh nhau, mỗi khi rảnh liền vùi đầu khổ công sáng tạo chiêu thứcmới.
Tiểu Ngư phải cùng đồng thời tiêu hóa hết những kiến thức đó, mặt khác mõi ngày còn phải kéo lê than thể đau nhức nghĩ cách cải tạo mấy chục con người cổ đại kia thành một gánh hát biểu diễn hoàn toàn mới. Dạy bài hát mới, thông suốt cho biên kịch, thôngsuốt cho sáng tác từ khúc, chỉ đạo động tác hiểu rõ sáng tạo ngôn ngữ cơ thể, phục trang tạo hình, phụ trách sân khấu nhân viên công tác… Có đôi khi nửa đêm mơ lại, nhớ tới lúc đó căn bản là những vấn đề không ngờđến liên tiếp xuất hiện, mà càng ngày lại càng khó giải quyết, nàng mộtngười chỉ có thể coi là lờ mờ chút ít về hí khúc quả thực hối hận muốnđập đầu vào tường, mắng mình tại sao rõ ràng muốn đi con đường tắt kiếmtiền nhanh chóng, kết quả lại cố tình ngu như vậy mệt nhọc tốn bao nhiêu sức lao động.
Nhưng mà, nhìn những nghệ nhân tự nguyệngiao tiền làm học đồ, chỉ cầu tài năng ở nghệ thuật tạo nên một cảnhgiới ngày càng cao, ánh mắt đầy ắp hy vọng vào tương lai tốt đẹp, lời bỏ cuộc Tiểu Ngư mấy lần sắp nói ra tới miệng liền nuốt trở về trong bụng.
May mắn là, giống như mỗi người thànhcông gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, trải qua không biết baonhiêu khó khăn gian khổ, sau hơn ba trăm ngày xoay chuyển như con quay,nàng rốt cuộc có được một bộ chính kịch hoàn chỉnh có thể biểu diễn, một gánh hát độc lập hoàn toàn, trở thành đối tượng chào mời đắt hàng củacác câu lan ngõa tứ.
Có điều, so với diễn xuất đặc sắc củagánh hát, càng hấp dẫn sự hiếu kỳ dân chúng kinh thành hơn, thườngthường ở tửu lâu trà quán suy đoán tranh cãi, thảo luận tìm hiểu là,gánh hát mang đến thưởng thức hoàn toàn mới cho mọi người, người chủ đatài đa năng đứng sau lưng, rốt cuộc là nhân vật thần bí thế nào?
Thực tế, ngay cả cặp chị em sinh đôi gianhập gánh hát từ đầu, còn có lâu chủ câu lan Đông Tiệm lâu lúc đó dứtkhoát đưa cho Tiểu Ngư một trăm đồng tiền đặt cọc cũng chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật sự của nhân vật thần bí này, mà chỉ theo phong thái gương mặt bị che khuất và dáng người cùng giọng nói mềm mại mà kết luận đây chỉ là một cô gái đang độ tuổi hoa mà thôi.
Thật sự biết được thân phận của Tiểu Ngư, ngoài hai anh em sinh đôi và La Đản, Phạm Bạch Thái, cũng chỉ có NhạcDu thường thường bị Tiểu Ngư túm đi phổ nhạc sửa từ, ngay cả tỳ nữ KimLinh và Xuân Yến cũng không biết nàng có một thân phận khác.
Mặc dù trong đó tuy rằng cũng có phần doPhạm Thông kiên trì suy nghĩ cho thanh danh con gái mình, miễn cho tương lai tìm không được nhà chồng, còn có một nguyên nhân quan trọng khác,là vì La Đản.
Người sợ nổi danh lợn sợ béo, năm đó Cảnh Đạo Sơn đuổi bắt bọn họ đã bị bán vào mỏ lấy than, nhưng người biết con trai La Quảng ở tại nhà họ Phạm cũng không chỉ có một mình hắn, ít nhất năm đó có bọn lục lâm cấu kết với quan phủ biết, tên tùy tùng trongquan phủ năm đó biết, có lẽ chủ tử phía trên Cảnh Đạo Sơn cũng biết, cho nên, vì an toàn của gia đình mình, bọn họ chỉ có thể giấu kín mình, cho đến khi tìm được cha La Đản, giải quyết dứt điểm hoàn toàn mọi chuyệnmới thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.