Không lâu sau khi trời sáng, Phạm Đại thuận lợi tìm được một chiếc thuyền hàng đưa đến nhánh sông nhỏ ở cạnh rừng cây, nhân lúc xung quanh không có người, lén lút chuyển cả tù binh lẫn tuấn mã lên thuyền.
Cái gọi là có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần, huống chi còn có Đinh Triệt làm chiêu bài, lại vì thuyền này cũng đang có ý định đi kinh thành mà không phải nơi nào xa xôi khác, chủ thuyền kia dù có hoài nghi bọn họ thần thần bí bí gì đó, nhưng cuối cùng cũng vẫn mắt nhắm mắt mở cho xong việc. Đợi khi nắng sớm đã rải khắp đất trời, mọi người tỉnh khỏi giấc ngủ say, bắt đầu một ngày làm việc của mình, thuyền hàng đã sớm giương buồm, rời xa khỏi Tống Lâu trấn.
Một đêm mệt mỏi, giống như một giấc mộng tốt lành.
Khi Tiểu Ngư mở mắt đã là giữa trưa, nằm trên giường bên cạnh nàng, Phạm Bạch Thái vẫn còn đang say giấc, bên kia, Bối Bối đã được băng bó lại cẩn thận đang im lặng nằm cuộn tròn, thấy nàng tỉnh lại, ngửa đầu kêu nhỏ một tiếng.
“Bối Bối, còn đau không?” Tiểu Ngư dịu dàng vuốt ve đầu của nó, Bối Bối làm nũng cọ cọ lòng bàn tay nàng, thoạt nhìn tinh thần có vẻ không tệ, khiến Tiểu Ngư ít nhiều cũng đỡ lo hơn.
Chui ra khỏi cửa khoang thuyền, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu thẳng vào mắt, long lanh chói lọi khiến người ta cảm thấy được cái nóng của đầu mùa hạ, Tiểu Ngư theo bản năng híp mắt lại, giơ tay lên trán che, mới nhìn thấy có một người cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nu-18-hao-nu-thap-bat-gia/1576196/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.