Nắng sớm mai rực rỡ, đất trời đều bừng tỉnh.
Núi Phong Huyệt tràn ngập một không khí tươi mới mát mẻ, một conđường mòn nhỏ rất bình thường lúc ẩn lúc hiện trên sườn núi, xuyên quarừng, thỉnh thoảng lại có một cành cây vươn ra chắn lối, trên đó hoặc lá cây um tùm hoặc hoa xuân nõn nà nở rộ, người đi đường ngắm nhìn, chẳngnhững không khó chịu vì bị vướng đường mà ngược lại, cảm thấy ngày xuânnơi rừng núi tràn đầy những thú vị lạ lẫm của đồng quê.
Hai từ leo núi đối với Tiểu Ngư mà nói, có lẽ là khó mà dùng đến, vìhiện giờ đối với nàng, cũng chỉ có trèo lên một vách đá cheo leo hiểmtrở mới được xem là leo núi, những chỗ khác thì, đối với núi Phong Huyệt độ cao trên mực nước biển có mấy trăm mét này, căn bản chẳng khác nàobình địa.
“Đông Đông, nhanh một chút, mặt trời sắp ló ra rồi.”
Tháo cái đuôi ngựa ra chải lại buộc thành hai búi tóc, lúc này TiểuNgư đã sớm đứng trên một mỏm núi, lớn tiếng thúc giục Phạm Bạch Thái vàLa Đản đang rớt phía sau một quãng xa.
Bối Bối chạy thoắt qua thoắt lại bên cạnh nàng, nghe tiếng nàng lalên, cũng quay lại nhìn đường cũ vừa đi qua, ngẩng đầu kêu lên hai tiếng cao vút, thân ảnh màu lửa đỏ đặc biệt nổi bật giữa những bụi cây màuxanh um.
“Mặt trời mọc thì có gì hay ho chứ? Chẳng phải mỗi ngày đều như vậysao?” Phạm Đại bên cạnh lười biếng lê đến ngồi xuống, đang chuẩn bị rútnắp bình hồ lô ra.
“Nhị thúc, buổi sáng bụng rỗng uống rượu không tốt.” Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nu-18-hao-nu-thap-bat-gia/1576151/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.