Ngày hôm sau, tinh mơ đất trời đã mênh mông rực sáng, Tiểu Ngư theothói quen tỉnh dậy. Mặc quần áo, cột chặt tất, đi giày, tùy tiện cột tóc lại thành một cái đuôi ngựa, cầm lấy thanh mộc kiếm mấy năm nay nàngvẫn luôn sử dụng và một bọc vải nhỏ, lặng yên không tiếng động nhảy quacửa sổ ra ngoài.
“Sư tỷ.” Trong sân như thường lệ đã có một thân hình cao lớn đangđợi, trên tay hắn cũng cầm một món vũ khí cong cong, nhìn kỹ sẽ thấy làmột thanh mộc đao rất nặng, có điều khác với Tiểu Ngư là, tay kia củahắn không phải cầm bao quần áo mà là một cái giỏ trúc.
“Ừ, đi thôi.” Tiểu Ngư thấp giọng.
Hai người thi triển khinh công, cùng sóng vai chạy về phía sau núi,gió sớm còn mang theo chút giá lạnh của đêm, ào ào tạt vào áo đơn trênngười Tiểu Ngư, ngấm thẳng vào da thịt. Tiểu Ngư không tránh cũng khôngche mình, ngược lại chính diện nghênh đón, để thể xác và tinh thần củabản thân hoàn toàn thả lỏng trong bầu không khí tràn ngập hơi sương vàhương thơm của đất.
Im lặng chạy một lúc, thôn nhỏ rất nhanh đã bị bỏ lại phía sau, núirừng chậm rãi hiện ra rõ ràng trước mắt. Hai người chạy vào trong núi,thành thạo tìm được một mỏm đá cao chót vót, liền cùng đặt bao đồ và giỏ trúc xuống đất, nhảy lên trên đỉnh mỏm núi đá. Tiểu Ngư quát khẽ mộttiếng, bắt đầu tấn công trước tiên, hai người ngay trên mỏm đá ngươi qua ta lại giao thủ.
Lúc này núi rừng còn chưa tỉnh, chim chóc cũng chưa bay đi kiếm mồi,làn sương khói màu lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nu-18-hao-nu-thap-bat-gia/1576149/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.