Chương trước
Chương sau
Trương Đức Tuyên vừa lùi xuống, thế cục hai bên lại trở nên căng thẳng như cũ.
Phạm Thông cúi đầu nhìn Phạm Tiểu Ngư, ánh mắt dò hỏi, Phạm Tiểu Ngưđang muốn gật đầu, bên tai đột nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ,không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn liền thấy đại nha hoàn trẻ tuổi kiaghé sát bên tai tiểu chính thái khe khẽ nói nhỏ.
“Chỉ là hai con cáo con, công tử, bỏ đi, nghe nói cáo đều có mùi rấthôi, không xem cũng vậy, miễn cho mùi cáo hôi hám làm cậu khó thở, chúng ta ăn xong cơm còn phải đi nữa! Hành trình đã chậm mất mấy ngày rồi,nếu còn chậm nữa, ông nội cậu sẽ không vui đâu.”
Kỳ lạ, rõ ràng cảm giác được tiếng bọn họ nói chuyện rất nhỏ, saomình lại có thể nghe được nhỉ? Nhớ lại sau khi mình tỉnh dậy không lâu,ngay cả tiếng gió thổi cỏ lay mà cũng có thể làm mình thấy ồn ào, PhạmTiểu Ngư không khỏi kinh ngạc về thính lực linh mẫn của thân thể này.Bất quá nếu lúc này đại nha hoàn trẻ tuổi kia nói như vậy, nàng ngượclại sẽ không vội đi, dù nói thế nào thì chạy trốn luôn có phần khó coi.
“Cổ Ngọc, sao ngươi cứ lôi ông nội ta ra thế?” Tiểu chính thái nhíumày buồn bực nói, bất quá hình như nó cũng có phần kính nể vị ông nộikia, miệng tuy bất mãn nhưng giọng cũng nhỏ xuống theo: “Ta mặc kệ. Tanhìn con bé kia liền thấy khó chịu, nhất định phải xem con cáo của nó,không nhìn thấy ta sẽ không đi!”
Ha! Thật là một thằng nhóc xấu xa!
Nó như vậy, Phạm Tiểu Ngư trong lòng ngược lại trở nên thoải mái, lại nhìn tiểu chính thái kia bộ dáng tức giận, khóe miệng không khỏi nhếchlên một nụ cười mỉm rất nhẹ, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt nóng giận này của tiểu chính thái thật sự khá thú vị, khiến người ta có một loại xúc động muốn tiếp tục trêu chọc.
“Công tử…”
“Ngươi xem ngươi xem, nó còn đang đắc ý cười ta kìa!” Tiểu chính thái gặp phải ánh mắt của Phạm Tiểu Ngư, tức giận đến đẩy đại nha hoàn trẻtuổi ra, định ra lệnh cho hộ vệ động thủ.
Đại nha hoàn trẻ tuổi vội vàng giữ chặt nó lại, cầu xin: “Được đượcđược, tiểu công tử của ta, cậu muốn xem cáo, nô tỳ giúp cậu nghĩ cách,cậu trước ngồi xuống có được không?”
Tiểu chính thái do dự một chút, gật gật đầu.
Đại nha hoàn trẻ tuổi đứng thẳng dậy, bước lên trước mấy bước rồi mới nhìn Phạm Tiểu Ngư, đeo lên cái mặt nạ mỉm cười, giọng bình thường trởlại, nói:
“Tiểu muội muội, xin hỏi muội ôm trong lòng là cáo con phải không?”
“Đúng vậy, đại tỷ tỷ!” Nghe nàng đặc biệt nhấn mạnh chữ “xin”, PhạmTiểu Ngư cũng đổi về vẻ tươi cười ngây thơ, chuyện vốn cũng chẳng có gìghê gớm, bọn họ nếu nhất định muốn cứng rắn nàng cũng không sợ, nếu đốiphương muốn mềm mỏng, vậy thì nàng liền đại nhân đại lượng, thuận nướcđẩy thuyền thôi!
“Chúng ta chưa từng nhìn thấy cáo nhỏ bao giờ, không biết tiểu muộimuội có thể ôm đến cho chúng ta xem được không?” Đại nha hoàn trẻ tuổilấy ra trong tay áo một xâu tiền nhỏ, quơ quơ: “Nếu tiểu muội muội đồngý, tỷ tỷ có phần thưởng a!”
Phạm Tiểu Ngư nhìn nhìn xâu tiền trong tay nàng, ít nhất… có hai mươi văn tiền, trong lòng xem thường xì một tiếng, nụ cười trên khuôn mặtcàng thêm ngọt ngào: “Đại tỷ tỷ, tỷ nói có thể giữ lời?”
Không nên mất công từ chối, để ngươi nhìn một cái ta liền kiếm haimươi văn, không làm thịt ngươi ta chính là đồ ngốc, hai mươi văn này cóthể mua mấy chục cái bánh bao cơ mà!
“Đương nhiên, nhiều người nghe thấy như vậy, ta dĩ nhiên sẽ không đổi ý.” Đại nha hoàn trẻ tuổi ra vẻ dịu dàng cười, trong mắt lại giấu không được chút kiêu ngạo mình tài trí hơn người, bất quá nhìn nàng đối vớitiểu chính thái kia rất có vẻ “ôn nhu hiền đức”. có lẽ nàng lười khôngmuốn che giấu với một đứa bé gái nghèo khổ mà thôi.
“Được rồi, để cho các người nhìn một cái thôi. Nhị thúc, thúc ở dướilầu chờ, cháu và cha đi lên một chút.” Phạm Tiểu Ngư làm bộ hơi lo lắng, mỉm cười ôm cáo con lên tửu lâu, tự nhiên giống như tòa tửu lâu to caonày chẳng khác gì ba cánh cửa rách nát nhà mình.
Bốn hộ vệ vừa thấy, cũng lập tức theo sát.
Nhìn nàng một thân áo vải thô màu lam chằng chịt đầy mụn vá, TrươngĐức Tuyên cực kỳ muốn nhạo báng để nàng khó xử, nhưng nghĩ đến đây làkhách quý muốn nàng đi vào, không thể làm gì khác, đành phải buồn bựclui qua một bên, đi theo sau mọi người.
Mà Phạm Đại vốn đang có chút chột dạ, thấy Trương Đức Tuyên cư nhiênlại không đến tìm hắn phiền toái, ngạc nhiên muốn sờ sờ mũi, lại nhận ra hai tay đang phải xách bao nhiêu thứ, bất quá sống lưng ngay lập tứcthẳng lại.
Mặc kệ Trương Đức Tuyên vì sao lại kỳ lạ như thế, chỉ cần không đến tìm hắn đòi nợ liền vạn sự đại cát.
…..
Phạm Tiểu Ngư bước vào tửu lâu, chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn qua xếpđặt trong quán rồi tự nhiên tiến đến cầu thang lên tầng hai, không lộ ra nửa điểm quê mùa nhà nghèo mà Trương Đức Tuyên mong chờ.
Quán trọ cổ đại mà thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt, tửu lâu này tuynói là tửu lâu kiêm khách điếm tốt nhất của trấn, nhưng so với tửu lâutrong TV kiếp trước nàng xem, vẫn là thô sơ khó coi, cho dù cái gọi lànhã gian tốt nhất cũng chỉ trên tường treo một hai bức họa, trong gócđặt một chậu hoa bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt.
Thấy Phạm Tiểu Ngư mắt không chớp đi thẳng đến chỗ mình, đại nha hoàn trẻ tuổi trên mặt thoáng chút kinh ngạc, nhưng lại lập tức bỏ qua, phía sau tiểu chính thái mắt đã sớm dính chặt vào trong lòng Phạm Tiểu Ngư.
Phạm Tiểu Ngư đưa một con cho Phạm Thông ôm, giơ tay cười ngọt ngàonói: “Đại tỷ tỷ, đây là Nhạc Nhạc, nhạc trong khoái nhạc. Còn cha tađang ôm là Bối Bối, bối trong bảo bối, các người nhìn rõ rồi chứ?”
Nhạc Nhạc? Bối Bối? Có thấy Tiểu Ngư đặt tên cho hai con cáo con nàybao giờ đâu nhỉ? Phạm Thông bên cạnh kỳ quái nghĩ thầm trong lòng.
Hai con cáo con vốn đang ngủ ngon trong lòng nàng, sau đó cảm giácmất đi ấm áp, không khỏi hoảng sợ mở to mắt kêu ư ử như chó con, vùngvẫy một chút, bốn chân cùng cái đuôi huơ huơ trong không khí, cực kỳđáng yêu.
“Tên thật khó nghe!” Tiểu chính thái miệng khinh thường hừ một cái,nhưng mắt lại hết nhìn con này đến con kia không rời, trong mắt rõ rànglộ ra vẻ khao khát.
Phạm Tiểu Ngư không để ý đến nó, cười hì hì ôm lại cáo con vào lòng,bàn tay nhỏ giơ ra hướng đại nha hoàn: “Đại tỷ tỷ, tiền của ta đâu?”
Đại nha hoàn trẻ tuổi vẻ kiêu ngạo không được tự nhiên ném tiền lại, nói: “Các ngươi đi đi!”
Phạm Tiểu Ngư lanh lẹ tiếp được, cười hì hì nói với Phạm Thông: “Cha, chúng ta về thôi!” Trong lòng lại đoán nói không chừng tiểu chính tháicòn chưa chịu đâu.
“Chờ một chút!” Tiểu chính thái quả nhiên lại có chuyện.
“Công tử, chúng ta còn phải đi nữa!” Đại nha hoàn kéo tay nó, nhỏ giọng nhắc.
“Ta biết.” Tiểu chính thái không nhịn được đẩy nàng ra, đến trước mặt Phạm Tiểu Ngư đang xoay người định đi, phụng phịu nói: “Ta muốn cáo của ngươi, bao nhiêu tiền?”
“Ngươi muốn mua cáo con của ta?” Phạm Tiểu Ngư ngạc nhiên nhướn đôimày thanh tú, trong lòng nhanh chóng cân nhắc xem lát nữa nên đưa ragiá nào thì tốt.
Đại nha hoàn bước đến nói: “Công tử, nếu cậu muốn nuôi thú cưng,chúng ta đi mua mèo con được không? Cáo có mùi hôi, khó chịu lắm.”
“Đúng vậy, tiểu công tử vẫn là đi mua chó con mèo con đi, Nhạc Nhạcvà Bối Bối là thành viên trong nhà chúng ta, không bán, cha, chúng tađi.” Phạm Tiểu Ngư vội phụ họa, lại còn ôm cáo con chặt hơn, vội vànggiục Phạm Thông giống như dừng một chút thì cáo con yêu quý sẽ bị cướpmất, trong lòng lại trộm cười.
Tiểu chính thái này tâm lý phản nghịch không phải mạnh bình thường, e rằng nàng càng không muốn bán nó lại càng muốn mua hơn, ha ha!
“Không, ta muốn mua con cáo này!” Tiểu chính thái quả nhiên giơ taychỉ vào con cáo nhỏ Phạm Tiểu Ngư đang “cố gắng” bảo vệ, đôi mày nhỏnhíu chặt.
“Ta không bán.” Phạm Tiểu Ngư một lời cự tuyệt.
“Ta muốn!” Tiểu chính thái càng hăng lên, tiến lên một bước, dùng ưuthế cao hơn đối phương nửa cái đầu của mình muốn đè bẹp khí thế của Phạm Tiểu Ngư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.