Bắc Tống Thiên Hi năm thứ tư, tại Phục Ngưu sơn.
Phục Ngưu sơn trải dài tám trăm dặm.Trong một sơn cốc, cánh đồng rộng mênh mông, bờ ruộng dọc ngang trải dài trong ánh nắng chiều. Vào vụ xuân, những người nông dân chăm chỉ càyxới ruộng đất nhà mình, thừa dịp mấy ngày nắng ấm này nhanh chóng gieotrồng vụ mùa mới.
Sơn cốc này địa hình có đôi chút kỳ dị,ba mặt đều là sườn núi thoai thoải, chỉ có phía bắc trải dài chừng mộtdặm, mặt đất bảy tám trượng đang thoai thoải giống như ba mặt khác, bỗng nhiên sơn thế đột ngột mọc lên một ngọn núi dựng đứng cao vút giống như một con rồng vươn thẳng lên trời nhìn bốn phía quan sát nhân gian,chính là Trụ Thiên sơn, ngọn núi cao nhất. Phía bên kia, một dãy núikhác trải dài thoai thoải giống như một cái đuôi vươn ngang trong sơncốc, lại lên xuống trập trùng không dứt như mình rồng, bởi vậy nên những thôn dân mới đến nơi này định cư được chừng vài thập niên lập ra mộtthôn gọi là thôn Long Vĩ.
Giờ này, nhà nhà đã bắt đầu chuẩn bị cơmchiều, những làn khói bếp mờ mờ màu trắng tỏa ra từ ống khói các nhàtrong xóm núi lượn lờ bay lên trong thung lũng tạo nên cảm giác thậtthanh bình.
Ở cạnh một con dốc trên sườn núi thứnhất, có một ngôi nhà tranh hai gian, cũng vào giờ này nhưng lại lạnhlẽo im ắng, không hề có bóng dáng khói lửa, chỉ có một cô bé chừng támchín tuổi, thân hình mặc một bộ đồ màu lam cũ rích đã có nhiều miếng vá, một mình đứng trước cổng, thỉnh thoảng lại ngóng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nu-18-hao-nu-thap-bat-gia/1576103/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.