Tử Vân Tử chưa bao giờ tưởng tượng đến khung cảnh cô vừa mới đặt chân lên cấp ba chưa được một tuần đã bị mời phụ huynh.
Đâu chỉ gặp là xong? Trước khi đi cô bị mẹ mắng một trận, chắc chắn khi về còn tệ hơn thế nữa.
Trần Vỹ hừng hực sát khí nhìn Tử Vân Tử, cô giáo mà không ở đây bà thực sự xé đánh đòn cô một trận.
Mấy lần bà bảo mời gia sư đến Tử Vân Tử nhất quyết từ chối rồi hứa sẽ chăm chỉ học, chắc chắn tiến bộ. Thế đây là gì? Tiến bộ đạt điểm thấp đây mà?
“Cô giáo, tôi hứa sẽ dạy bảo cháu học tử tế”
Từ Danh gật đầu đồng tình nói giúp Trần Vỹ: “Vẫn mong cô giáo để ý đến cháu”
Ngô Minh Hằng bỏ kính mắt xuống, nhức đầu nhìn Tử Vân Tử.
“Tất nhiên tôi phải để ý rồi! Học sinh của tôi không được đạt mấy điểm thấp thế này!”
15 phút ngắn ngủi như hoá hàng chục năm khiến Tử Vân Tử khóc không ra nước mắt. Sau này cô sẽ chết chắc nhưng phải dồn tinh thần đối mặt với hiện tại trước đã.
Cửa nhà mới đóng, Trần Vỹ không nói một lời lục đục vào phòng cô lôi hết truyện tranh, tiểu thuyết đến những album idol có giá trị cô trân quý suốt 2 năm vào một thùng giấy.
Tử Vân Tử uất ức cản hành động của Trần Vỹ nhưng cô chỉ như một chú mèo con chỉ biết cào chẳng thể ngăn lại hành động mãnh liệt của mẹ.
“Không mẹ ơi, đừng vứt của con…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nhat-tam-diem/2881859/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.