Giàn tường vi lay động hoà trong lốc gió. Vài bông hoa không bám lâu, bay theo chiều gió thả mình xuống mặt đất. 
“Dương La Kỳ em đừng lo, sẽ sớm tìm thấy thôi” 
Dương La Kỳ bước dưới giàn hoa hồng đậm, gương mặt thanh tú, đôi mắt lá liễu cá tính không để lộ cảm xúc. 
“Vâng, em về đây ạ!” 
Cô quay người ra đến cổng. 
Sở Chính Thành mặc chiếc áo thun đen bị hơi thở tác động phập phồng, động tác nghe điện thoại được anh rút xuống. 
Gió lao đến đưa hàng ngàn cách hoa tường vi tung bay, hạ cánh như mưa. 
Sở Chính Thành cách cô vài bước chân, có thể nghe rõ những câu hỏi mang theo hơi thở dồn dập của anh. 
“Tan học từ bao giờ rồi sao còn ở đây? Gọi điện còn không nghe máy?” 
Dương La Kỳ giơ điện thoại lên: “Điện thoại hết pin em còn bị mất xe nên ở lại check camera” 
Hôm nay lớp học thêm có vài người mới đến nên sân để xe chặt kín. Dương La Kỳ lại đến sau cùng nên cô khoá xe để ở ngoài. 
Thế mà bị tên trộm bẻ khoá lấy xe, hắn ta bịt kín chẳng rõ mặt ai. 
Hạt mưa vài hạt rơi lay bay, cơn mưa bao phủ với diện tích ngày càng rộng. Đùng một cái ào ào như ong vỡ tổ. 
Luồng mưa dày càn quét vật khô ngoài trời. 
Hai người nhanh chân chạy tìm chỗ trú mưa. Qua vài nhà Sở Chính Thành kéo tay cô vào nhà mình. 
An toàn đứng trên sảnh nhà, họ mới thở phào, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nhat-tam-diem/2881851/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.