Chuông điện thoại reo thất thanh một gian phòng bệnh. Nếu không nó không rung Trương Thời Khuynh cũng không nghĩ là của anh.
Là Tử Vân Tử gọi đến.
Điện thoại gần tắt, Trương Thời Khuynh mới quyết định nghe máy, giọng nói của cô dường như đang rất lo lắng.
“Em gọi nhiều như vậy sao giờ anh mới nghe? Anh có chuyện gì sao? Chúng ta hẹn 7 rưỡi nhưng đã gần 8 giờ rồi”
Phải rồi.
Khi nãy anh chuẩn bị đi thì có chuyện đột ngột vậy mà. Hôm nay như theo kế hoạch sẽ tạo bất ngờ cho chị em nhà Dương.
Nhưng làm gì được chứ?
Trương Thời Khuynh anh phải làm sao đây?
Tia sáng nào đó bỗng nhiên xuất hiện cứu rỗi anh nhưng thật nhanh tan biến mất.
Hoàn cảnh khắc nghiệt một lần nữa lại chèn ép anh rồi?
“Tôi không đi được”
Tử Vân Tử mang sự thật vọng truyền qua điện thoại: “Nhưng tại sao? Không phải anh hứa…”
Trương Thời Khuynh lạnh nhạt cắt ngang lời cô:”Tôi tắt máy đây”
Tử Vân Tử đứng lặng người nhìn cuộc gọi bị tắt, lần đầu tiên bị anh tắt ngang giữa chừng.
Và lần đầu anh làm cô cảm thấy tổn thương đến vậy.
“Anh ấy nói không đi được…”
Chu Lăng Vận vỗ vai cô: “Chắc đàn anh bận chuyện gì thôi”
Sở Chính Thành chẳng được một câu tử tế an ủi cô: “Cậu ta không đến càng còn phần, em thất vọng làm gì?”
“Em không mới không thất vọng. Anh ấy lại tắt máy của em, em giận thì có!”
Sở Chính Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nhat-tam-diem/2881818/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.