Điện thoại của Sở Chính Thành trong phòng chắc kêu lâu rồi, Dương La Kỳ đặt Sở Nhi mang điện thoại xuống cho anh.
Bé con ngoan ngoãn ngồi im nghe Tử Vân Tử nói chuyện qua màn hình điện thoại.
“Nhi Nhi, có nhớ mẹ Tử của con không?”
Sở Nhi lững thững nói một chút một: “Nhớ nhớ…mẹ”
Tử Vân Tử cười rộ lên, cô không thể miễn cưỡng lại cái vẻ đáng yêu này.
Cùng lúc đó, một cậu bé khoảng sáu bảy tuổi nô nghịch đụng vào cô.
Người đàn ông hình như là ba đứa bé vừa hay chạy đến chỗ cô.
Tử Vân Tử bất đắc dĩ kết thúc cuộc gọi bằng lời chào:”Nhi Nhi mẹ có việc một chút nên phải tắt máy rồi. Tạm biệt con nha”
Sở Nhi hồn nhiên chào lại mẹ nuôi:”Tạm biệt…mẹ”
Cậu bé da trắng hồng, mái tóc màu hổ phách xoăn tự nhiên, tròng mắt màu xanh lá hiếm gặp và chiếc mũi cao đặc trưng của người châu Âu cùng với tàn nhang ít nhiều xung quanh.
Và cô đặc biệt quan tâm đôi chân mày kia rất giống Trương Thời Khuynh…vậy nên cô mới đoán anh là ba của đứa trẻ.
Và cái hành động cưng chiều bé cậu bé sao thật giống một người cha yêu thương con.
Cũng đúng thôi, năm tới anh cũng 27 tuổi rồi mà. Ở tuổi này có con là điều dễ hiểu. Bao năm anh ở đây chuyện kết hôn, sinh con đẻ cái với người Pháp cũng là chuyện thường tình, cô đắn đo cái gì chứ?
Tử Vân Tử như không đối diện được, cô đã có ý định quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nhat-tam-diem/2881813/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.