Tử Vân Tử đơn giản trả lời: “Anh nói như vậy cũng không sai”
Cô chính là mẹ đỡ đầu của Sở Nhi, nói không phải cũng ngượng. Cô và bé con xưng hô cũng quen rồi nên cảm thấy chuyện này vô cùng bình thường.
“Nói cho rõ ràng”
Có phải cô nghe lầm không? Ngữ điệu của Trương Thời Khuynh rất không bình thường, như muốn hỏi tội.
Tử Vân Tử ngẩn người, vô tình chạm vào đáy mắt sâu thăm thẳm của anh.
Không biết vì lấp bóng hay sao mà con ngươi Trương Thời Khuynh tối sầm lại, ánh mắt có chút thu hẹp lại.
Tử Vân Tử chưa trông thấy anh giận bao giờ, càng không rõ anh khi giận sẽ trông như thế nào. Và lúc nghiêm túc thế này, cô tự hỏi anh có đang giận không?
Chuyện cô có con, rất thành vấn đề với anh?
“Không lẽ nào…anh đang ghen?”
Xe buýt dừng điểm, Trương Thời Khuynh bế Leo gọn trên vai. Anh không đáp, trực tiếp dẫn đường.
Bên kia cây cầu Lela là tháp Effiel sừng sững, bốn chân tháp vuông vắn cố định trên mặt đất, ‘cái đinh’ của nó như muốn chạm tới trời xanh. Đó có phải lý do nó được xướng danh là một công trình cao nhất thế giới?
Tử Vân Tử muốn đến đây là vì điều cô cảm thấy thú vị. Đó là một bài học cô nhớ mãi năm cấp hai, sự giãn nở vì nhiệt. Tháp Effiel có thể co lại và thấp đi vì lạnh, cũng có thể cao lên khi gặp hè.
Điều đó khiến cô đến đây.
Nhưng đến rồi Tử Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nhat-tam-diem/2881811/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.