Bánh xe lăn dài trên mặt đất, tiếng vù vù thu một luồng gió dày. Máy bay nghiêng mình, dần làm chủ một đường thẳng trên bầu trời đêm.
Paris ôm mình trong biển đèn lộng lẫy, cảnh sắc thu trọn ở một vị trí cao hàng mấy nghìn mét.
Sự việc nhanh chóng qua mau, Tử Vân Tử chưa nghĩ mọi việc lại trở lên suôn sẻ thế này. Suôn sẻ tới mức…cô không biết cách tiêu hoá chuyện này.
Nếu không có cái cảm giác chân thật khi ngồi trên máy bay, cô chắc chắn rằng đây chỉ là ảo giác!
Kết quả sau câu nói thật lòng là một chuyến bay đến Lyon.
Lời anh nói khi ấy còn vang bên tai cô: “Không phải không được, nếu em muốn đi cùng tôi”
Và Tử Vân Tử mới biết thêm về nơi Trương Thời Khuynh ở, không phải Paris mà là Lyon, nơi anh sinh sống và làm việc.
Đặt vé máy bay chỉ qua vài bước trên điện thoại là hoàn thành thủ tục, việc còn lại là chờ đợi ở sân bay.
8 giờ rưỡi, chuyến bay bắt đầu khởi hành, dự định đến nơi khoảng 9 rưỡi.
Xe kéo chất đầy đồ uống hầu như không phát ra tiếng động, bon bon theo lực đẩy của nữ tiếp viên hàng không.
Tử Vân Tử từ lúc lên chuyến bay chỉ chăm ch chú vào chiếc điện thoại, Trương Thời Khuynh ngồi ngoài hỏi cô: “Muốn uống gì không?”
Cô chưa rời mắt khỏi màn hình sáng, vô thức trả lời: “Muốn…”
Trương Thời Khuynh lấy lon nước, chủ động mở cho cô, “Đang bận?”
Tử Vân Tử thuận tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nhat-tam-diem/2881808/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.