Tử Vân Tử chớp mắt mấy cái liền, cô suy nghĩ, suy nghĩ câu hỏi của anh.
Cô không hay biết bản thân vừa gây ra chuyện gì.
“Tại sao em phải lựa chọn? Nếu không ngủ thì có thể làm gì?”
Trương Thời Khuynh khẽ ấn đầu cô vào người mình, ra lệnh: “Ừ, không thể làm thì ngủ!”
Tử Vân Tử nằm yên, mắt cô run run nhìn lên. Cô đang lựa chọn giữa việc nói ra hay cất vào trong lòng.Bởi nhỡ không phải không phải rất mất mặt hay sao? Mà nếu có phải…thì anh thật sự có suy nghĩ đen tối hơn cô tưởng.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh ngủ chưa?”
Trương Thời Khuynh xoa xoa đầu Tử Vân Tử mong cô ngoan ngoãn đi ngủ.
Hành động của anh như đã trả lời câu hỏi của cô, anh còn thức.
“Cái khỏi ngủ mà anh bảo…”
Tử Vân Tử nghĩ ngợi, chuyện này nói ra đúng là có chút không đoàng hoàng.
Cô cắn môi, hàm răng trắng hé mở định nói gì đó lại không thành.
Bàn tay trưởng thành của người đàn ông chụp sau gáy cô, chớp lấy thời cơ hôn xuống môi cô.
Trương Thời Khuynh nhè nhẹ tách bờ môi mềm của cô ra làm hai, thành ý trườn vật trơn trượt vào cái miệng chưa ngủ của cô.
Lần đầu Tử Vân Tử được hôn, ban đầu kinh ngạc, khi sau thở không thành tiếng.
Trương Thời Khuynh để cô thở trong tích tắc lại tiếp tục nụ hôn chưa dễ dàng kết thúc. Ánh đèn ngủ mập mờ ánh sáng bên đầu giường một lần nữa bị anh che khuất tầm nhìn, lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nhat-tam-diem/2881786/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.