Tử Vân Tử lau nước mắt, quay lưng cùng lời nói đứt quãng: “Bỏ đi, muộn rồi đi ngủ thôi…”
Trương Thời Khuynh cau mày cầm tay cô níu kéo, dường như có thể nhận ra anh đang giận cô thế nào.
“Ngủ? Em bỏ lại tôi với đống hỗn độn kia rồi ngủ? Em nói xem có ngủ được hay không?”
Chắc chắn là không nếu ngủ được thì chỉ có cô còn anh thì không!
Tử Vân Tử lười nhìn anh, cảm giác bản thân bị anh chiều chuộng sinh hư. Dù biết nhưng không sửa.
“Thế anh muốn gì? Không ngủ thì trông anh cả đêm chắc?”
Cô giận anh, giận vì anh âm thầm để cô thoải mái nhất, để cô không thể lo lắng. Nhưng cách anh đối xử lại là thứ đẩy cô xa hơn, có một khoảng cách nhất định mà cô không thể chạm tới.
Trương Thời Khuynh nhẫn nhịn, “Em đừng làm loạn, giải thích rõ ràng những gì vừa nói”
Tử Vân Tử đỏ mắt, môi cô run run bật ra thành tiếng: “Anh không biết đâu…em đã từng ghen tị với Aida đến mức nào. Cô ấy biết rõ bốn năm qua anh đã trải qua nhiều gì”
“Mặc dù em đã biết nhưng cũng muộn hơn Aida rất nhiều. Cô ấy có thể tự nhiên biết về anh nhưng em thì không. Nếu không có sự cho phép của anh, em chẳng biết gì cả!”
“Tất cả mọi chuyện về anh em chỉ vô tình bắt gặp hoặc nghe người khác nói thậm chí tự biện minh. Tại sao em muốn hiểu anh thôi mà sao thành ra khó khăn như vậy?”
“Em nghĩ rằng chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nhat-tam-diem/2881780/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.