“Anh không lẽ vì những lời nói kia mà chia tay với em? Tại sao chứ? Anh không có lỗi gì cả! Anh…”
Trương Thời Khuynh chặn lời cô: “Chia tay là chia tay, không vì gì cả”
Tử Vân Tử níu kéo cầm chặt tay anh, “Anh nói dối! Vậy sáng nay là thế nào? Anh muốn chia tay mà đến tận nhà em tạo bất ngờ rồi cùng nhau đi chợ?”
Trương Thời Khuynh gạt tay cô không một chút lưu tình: “Em nghĩ sao thì nghĩ”
Bóng lưng anh đi khuất, đằng sau chỉ còn tiếng khóc nấc nghẹt ngào. Tử Vân Tử ngồi khuỵu gối, áp mặt xuống chân khóc hết nước mắt, không một ai hay.
Tờ ghi chú rơi đâu mất, cô về nhà cũng đã chạm trưa, đồ cũng chưa mua gì cả.
Trần Vỹ thấy cô lững thững đi người không vào liền đinh ninh đoán ra.
“Con chưa mua được gì nhỉ?”
Nhờ câu hỏi của mẹ Tử Vân Tử mới nhớ ra cô chưa mua đồ.
Cô vội vã quay đầu: “Để con đi mua…”
Trần Vỹ cản cô: “Đợi đã! Ngồi xuống nói chuyện với mẹ. Lát nữa mua sau!”
“Nhưng…”
Mà nổi giận lôi đình, quát to: “Mẹ bảo ngồi xuống!”
Tử Vân Tử vẫn chưa hiểu chuyện gì, nghe lời mẹ ngồi ghế phòng khách.
Trần Vỹ nhìn cô một lượt, “Đầu bị thương luôn rồi? Cho chừa!”
Tử Vân Tử quên cả đau đớn trên trán, vạt áo dài quấn quanh đầu cô. Trương Thời Khuynh trước khi nói chia tay lại có thể tốt với cô như này.
“Dì Tư nãy chợ có đi qua nhà mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nhat-tam-diem/2881767/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.