Bữa cơm thịnh soạn bày biện xong trời cũng nhá nhem tối. 
Dương Lãm vươn vai mấy cái liền, quay sang hỏi Tử Vân Tử: “Trương Thời Khuynh về lại Pháp mua nước mắm hay sao mà chưa quay lại vậy?” 
Tử Vân Tử nghe tên Trương Thời Khuynh là muốn nổi cáu: “Sao lại hỏi mình? Ai mà biết được chứ?” 
Tử Vân Tử có phải lỡ lời nên vô tình “đuổi” người ta đi rồi không? Bữa ăn này là Dương Lãm mời, nếu là vì cô mà anh không đến thì cảm giác có lỗi ám lấy cô mất. 
“Hai người yêu đương với nhau, mất người này thì hỏi người kia. Đương nhiên thế mà cọc cằn gì không biết?” 
Tử Vân Tử có sao nói vậy: “Tóm lại mình và Trương Thời Khuynh chia tay rồi!” 
Cô dứt lời, cả đám đồng thanh một tiếng làm cô giật cả mình: “Hả?” 
Dương La Kỳ áp tay lên trán cô: “Không sốt mà” 
Tử Vân Tử gạt tay Dương La Kỳ sang một bên, “Kể cả sốt mình cũng không nói bừa đâu!” 
Chu Lăng Vận ngồi cạnh Tử Vân Tử, “Hai đứa sao lại chia tay?” 
“Em không biết, anh ấy là người đá em trước…” 
Tử Vân Tử vừa bị chạm đúng điểm nhạy cảm, mếu máo ôm Chu Lăng Vận. 
Dương La Kỳ và Chu Lăng Vận nhìn nhau, cùng dỗ cho cô nín khóc. 
Sở Chính Thành bất lực trước dòng tin nhắn Trương Thời Khuynh gửi đến: [Tôi có việc không đến được] 
Dương Lãm chậc chậc mấy cái, nếu thế này có khi cả nhóm chẳng bao giờ đủ người trừ khi họ phải làm lành. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nhat-tam-diem/2881763/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.