Đã được một năm kể từ khi Trương Hùng mất.
Năm giỗ đầu tiên, Tử Vân Tử mua sẵn một ít đồ cúng đến nhà Trương Thời Khuynh.
Từ Hoạ Vân ở dưới nhà chuẩn bị bữa cơm ngày giỗ.
Phòng thờ được đặt ở tầng ba, căn phòng gần ngay ban công, không quá bức bí bởi khói hương nghi ngút mới thắp.
Anh và cô chắp ba lạy dưới bức hình phông xanh.
Trương Thời Khuynh chưa rời hình ba, anh chấp tay nói đủ nghe.
“Mẹ và con sống rất tốt, con mong ba cũng vậy. Đến năm nay là năm thứ sáu con theo nghề bác sĩ, công việc ổn định. Mẹ con có dì Lam Khương làm tri kỷ nên cũng bớt nhàm chán khi ở nhà một mình. Nên ba yên tâm!”
Tử Vân Tử mỉm cười nhìn anh. Lời động viên, an ủi kèm theo nỗi buồn từ lâu đã dần lắng xuống theo thời gian, khi ấy trưởng thành là điều duy nhất!
Trương Thời Khuynh nắm tay cô, tuyên bố: “Con sẽ sớm lấy cô ấy làm vợ”
Tử Vân Tử đột ngột đón bất ngờ, đến khi chạm ánh mắt của anh cô mới chắc chắn bản thân không nghe lầm.
Có thể hiểu đây là lời cầu hôn của anh không?
Cô muốn hỏi lại anh chuyện vừa rồi: “Anh vừa nói…”
“Trương Thời Khuynh, giúp tụi này mang đồ vào đi”
Sở Chính Thành dẫn đầu đi vào trước tiên, bên ngoài đám người to nhỏ đồ cúng theo sau.
Tử Vân Tử giật nảy mình, vội hất tay Trương Thời Khuynh ra.
Anh nhíu mày nhìn cô gái nhỏ, anh và cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nhat-tam-diem/2881734/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.