“Anh…anh biến thái!” 
Cô gái nhỏ liên tục đánh vào ngực anh, cô bây giờ giận dỗi, xấu hổ đan xen. 
Trương Thời Khuynh cười không ra tiếng, nắm lấy tay cô, di chuyển vào trong áo anh. 
“Như vậy là huề. Anh nhìn em, em chạm anh?” 
Tử Vân Tử lần đầu nghe những lời hư hỏng từ chính miệng Trương Thời Khuynh nên vô cùng khó tin. 
“Anh thay đổi rồi! Ai dạy hư anh vậy?” 
Trương Thời Khuynh cười không thành tiếng, “Thay đổi, dạy hư? Em đang tự nói mình?” 
Người có thể khiến Trương Thời Khuynh nói nhiều hơn, có thể khiến anh mặt dày nói mấy lời ngọt ngào ngoài Tử Vân Tử ra thì còn có thể lại ai nữa? 
Tử Vân Tử nghĩ một lúc quay sang chột dạ, “Xấu tính vậy anh cũng tiếp thu cho được” 
Trương Thời Khuynh, dùng tay cô kéo trở ra ngoài. Anh tham lam đòi hỏi: “Xấu tính thế rồi phải theo đến cùng chứ?” 
“Ý anh là sao?” 
Anh đè cô dưới thân, câu hỏi ngốc nghếch kia vừa được khai sáng. 
Trương Thời Khuynh không tốn sức tóm gọn tay cô lên đỉnh đầu, áo anh ném phăng dưới sàn. 
Tử Vân Tử bị anh hôn đến mơ hồ, cô mơ màng dõi theo quần áo mình đang mặc lần lượt lột sạch. 
Đến khi nỗi đau phía dưới mạnh mẽ đi vào cô sực tỉnh táo. 
Cô gái nhỏ thút thít van xin: “Nhẹ hơn…đau quá…ư” 
Trương Thời Khuynh liên tục kéo chỉnh hông cô khi lên khi xuống để dễ dàng theo kịp tiến độ. 
Trương Thời Khuynh chưa vào sâu, cô gái nhỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-nhat-tam-diem/2881729/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.