Chương trước
Chương sau
Thiên Vân tự ở ngoại ô kinh sư, hương khói cường thịnh, bất quá hình như chủ yếu là nữ tử.

Bàng Hà nhẹ nhàng vỗ khung quạt, trên người mặc ngoại bào của Trưởng Tôn Lệ, phi thường nhàm chán ở chùa chiền đi dạo.

Nàng bất hảo, nhìn không thấyphật quang, chỉ nhìn thấy vài cái đầu hòa thượng bóng lưỡng phản quang.Về phần sư phụ, đi tìm Thiên Vân đại sư nói chuyện phiếm, nàng như thếnào cũng không biết sư phụ cùng hòa thượng có thâm giao?

Nàng ngắm ngắm tượng phật trong phòng, trầm ngâm trong chốc lát, phất áo bước vào miếu, muốn lên bái tượng một cái.

Nào biết, trong miếu nữ kháchthật nhiều, vừa thấy là tiểu bá vương kinh sư đến đây, đương trường cóvài khuê nữ tuổi xuân mắt vừa thấy nàng, liền hôn mê bất tỉnh.

“Tiểu thư, tiểu thư……”

Bàng Hà hừ một tiếng, trong lòng nói thầm, nàng lại không muốn cướp nữ nhân, khoa trương như vậy làm cái gì? Nếu để cho sư phụ thấy, nàng chẳng phải sẽ bị mắng sao?

Vì thế, sau khi vị tiểu thư kiatỉnh lại, Bàng Hà khóe miệng khẽ nâng, biểu đạt thiện ý hiếm thấy củanàng. Tiểu thư kia vừa thấy, nhắm lại mắt, yếu đuối đi qua, khác biệtduy nhất là, lúc này đây, mặt lại đỏ ửng.

Này không phải cũng i như cũsao? Bàng Hà bĩu môi, nhất thời có ý định chơi đùa, học theo những khuênữ này hai tay tạo thành hình chữ thập, cúi đầu.

Lòng nàng là thật tâm cầunguyện, nên mất một ít thời gian mới bái xong. Quay người lại, thấy cácvị thiên kim tiểu thư đều đang trộm dò xét nàng, nàng rất rõ ràng chínhmình tiêu sái tuấn mỹ, phấn trang ngọc thế, mặt như mĩ ngọc, nhưng xemnàng như vậy, sẽ làm nàng cả người không được tự nhiên*, cảm giác chínhmình so với sắc lang tiên hoàng còn phục phịch hơn. (chỗ này nguyên vănlà 膨胀, nghĩa là “bành trướng, phồng lên”. Bạn k biết edit sao cho thuậnnữa ‘__’)

Tiểu sa di khụ một tiếng, tiến lên nói:

“Vị thí chủ này, nơi này là chỉ cấp nữ thí chủ vào, ngài bái là chú sinh nương nương.”

Tiểu sa di kiên trì tiếp tục giới thiệu:

“Cách vách là tượng nguyệt lãophụ trách nhân duyên, cũng là chuyên cấp nữ thí chủ…… Ách, thí chủ muốnbái…… Tiểu tăng dẫn ngươi qua chỗ nam nhân bái……” Rốt cục chịu khôngđược có người vẫn trừng mắt hắn, tiểu sa di mặt đỏ.

Bàng Hà thầm mắng ngay cả gianchùa miếu cũng phân biệt nhiều như vậy. Nàng ngắm ngắm chú sinh nươngnương vừa lạy, nàng còn chưa có thành thân, bái chú sinh nương nương sẽcó bao nhiêu mất mặt a…… Đột nhiên thoáng nhìn có người đứng ở cửa không tiến vào, còn ai vào đây?

Nàng miệng nhếch lên, cố ý đi đến trước mặt Trưởng Tôn Lệ, thấp giọng nói:

“Sư phụ, bên trong là tượng thần phù hộ khỏe mạnh, mau tới thay Cần Chi cầu bình an khỏe mạnh đi.” Nàngcười đến phi thường vô tội, chủ động muốn kéo Trưởng Tôn Lệ vào miếu.

Trưởng Tôn Lệ ôn ôn cười, cầmtay nàng. Nàng nội tâm cười hai tiếng, kéo hắn vào nữ nhân miếu cùng mất mặt, nào biết hắn động cũng không động, nàng lại kéo, lại cảm thấyTrưởng Tôn Lệ đang cùng nàng đọ sức chỗ tay hai người.

Nàng nha một tiếng. Sư phụ luônluôn chỉ dạy nàng, số lần cùng nàng so chiêu có thể đếm trên đầu ngóntay, khó được có cơ hội này. Nàng luôn luôn ngoạn tâm trọng, nhất thờiđã quên mục đích ban đầu, phi thường thích thú cùng sư phụ so chiêu.

Hai người chiêu số thay vì nói là đánh nhau, không bằng nói, nàng luôn thi triển thủ đoạn ti bỉ buộc hắn di chuyển.

Mới bất quá bảy, tám chiêu, liền phát hiện Trưởng Tôn Lệ một lần lại một lần trả lại nàng. Nhất thời,dưới chân không ổn định, ngã về phía trước.

Nhào vào trong lòng Trưởng Tôn Lệ.

Trưởng Tôn Lệ nhìn như vỗ vai, lại đánh xuống cái ót của nàng, mới bất động thanh sắc đỡ nàng đứng thẳng dậy.

Nàng nghe thấy sư phụ nói: “Tiểu sư phó, làm phiền.”

“Người khách khí rồi. Chúng ta đã sửa sang lại thiện phòng tốt lắm, Vương gia thỉnh cùng tiểu tăng đến.”

“Đa tạ tiểu sư phó.”

Thiện phòng? Bàng Hà vội vàngbước nhanh đuổi theo Trưởng Tôn Lệ. “Sư phụ, đêm nay ngươi không cần vào cung sao?” Nàng nhớ rõ, hai ngày này đến phiên sư phụ lưu lại trongcung mới đúng a.

Trưởng Tôn Lệ ứng thanh, nói:

“Ngươi cũng ngủ lại.”

Di! Nàng giật mình đứng lại, nhất thời nghĩ không ra mục đích của sư phụ.

Sư phụ sao ngủ lại chùa nha,cũng không phải ăn chay niệm phật…… Trong lòng nàng nghi hoặc, theo đuôi Trưởng Tôn Lệ đi vào sân trong chùa.

Nàng nhìn mặt đất đầy lá rụng,lại nhìn những nhà gỗ cực kỳ tự nhiên, tự nhiên đến mức làm nàng hoàinghi nhà gỗ này là để những hòa thường đầu bóng loáng khi bế quan sửdụng.

Sắc trời dần dần tối đi, tiểu sa di dẫn đường chắp tay nói:

“Tiểu tăng cáo lui, sang ngày mai sẽ đem cơm bố thí đến.”

“Đợi chút!” Bàng Hà ngọc dung cổ quái, chỉ vào nhà gỗ nói: “Đêm nay ở trong này?”

Tiểu sa di gật đầu.

“…… Chỉ có một gian nhà gỗ?”

Tiểu sa di vẫn là gật đầu.

Trưởng Tôn Lệ ở sau lưng nàng cười nói:

“Cùng ở một phòng, thực ngạc nhiên sao? Ngươi không phải là thường làm loại chuyện này?”

Nàng chậm rãi quay đầu, từ từ tiến đến trước mặt Trưởng Tôn Lệ, nâng mắt nhìn thẳng hắn.

“Ân?” Trưởng Tôn Lệ mỉm cười.

Nàng cười liếc mắt, khoái trá lại mở quạt ra quạt.

“Sư phụ, ta nói, ở Thiên triều, ngươi xem như là rất cao rồi.”

“Nam tử của Hoàng tộc, luôn có chút cao.” Vừa vặn cao hơn nàng nữa cái đầu.

“Cao tốt lắm…… Sư phụ sẽ chê ta cao sao?”

Hắn sửng sốt, khó được cười to, thấy nàng còn phi thường chờ đợi đáp án, liền ôn nhu nói:

“Tự nhiên không chê ngươi cao.”

“Vậy lúc phẫn nữ trang, cũng không ghét bỏ?”

“Sẽ không.”

Hắn đáp rất kiên quyết, cũngkhông che lấp, làm cho nàng vừa lòng nở nụ cười. “Ta đã nói, sư phụkhông giống những người khác, Triệu Tử Minh nhưng lại nói ta cao khônggiống nữ nhân!”

“Triệu Tử Minh?” Trưởng Tôn Lệcon ngươi đen xẹt qua một tia dị sắc, nhưng vẫn là ôn thanh cười nói:“Con Triệu Thái Phó, đã muốn định hôn sự.” Kia hai chữ hôn sự “vô tình”nhấn mạnh.

“Đúng vậy, đáng thương hắn bịlão cha chỉnh ác, thú một nữ tử chưa từng gặp mặt.” Bàng Hà nghĩ đếnliền nhịn không được ha ha cười.

Trưởng Tôn Lệ nhìn chằm chằm thần sắc của nàng, ngoài miệng đáp:

“Nam nữ kết hôn, phần lớn chưa từng gặp mặt, triệu Thái Phó cũng không phải là chỉnh ác.”

“Ta sẽ không thích như vậy.”Nàng không cho là đúng nói: “Giả như cha ta cường áp ta gả cho nam nhânchưa thấy qua mặt, ta trước hết đi đánh vào đầu người nọ.”

Trưởng Tôn Lệ gõ đầu nàng một chút, khóe miệng ẩn ẩn ý cười. “Ta đây nên may mắn ngươi chưa từng muốn đánh vào đầu ta?”

Bàng Hà nghe vậy, mặt đỏ lên, nói thầm nói:

“Sư phụ cùng ta quen biết đã hơn mười năm, ta nào dám ra tay đánh ngươi? Hơn nữa, ngươi rõ ràng là sưphụ ta, lại chỉ dạy một ít công phu cơ bản, ta đấu với ngươi mười chiêucòn không được, còn dám đánh ngươi sao?” Vài năm nay, vài ngày trongtháng, nàng luôn sẽ mang theo bầu rượu, trèo tường cùng sư phụ nóichuyện phiếm, tựa như hiện tại.

Chính là, năm nay đã đến ngàynắng gắt, cùng sư phụ tâm sự ban đêm cũng là có thể đếm được trên đầungón tay. Mỗi khi trèo tường luôn không thấy bóng người, có khi gặp thịvệ vương phủ đã sớm quen mặt quốc cữu hay trèo tường này hỏi rõ ràng,đáp án không phải còn chưa hồi vương phủ, chính là còn tại trong thưphòng cùng thân tín ở mật đàm cái gì.

Nàng đành phải một người xướng khúc “Độc thủ không khuê” đến bình minh.

“Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, sưphụ, chúng ta đêm nay liền tán gẫu cho tới hừng đông đi!” Nàng hưng tríngẩng cao đầu, mỗi lần nàng gặp sư phhuj thì tâm tình luôn phi thườngkhoái trá. Hừ, Triệu Tử Minh bọn họ có thể trong nháy mắt đổi nữ nhân,nàng liền dám đảm bảo nàng sẽ không thay sư phụ a! Nàng một khi thíchai, chính là giờ khắc đều thích, mười năm cũng không thay đổi.

Trưởng Tôn Lệ đang có ý này, ôn nhu nói:

“Tốt.”

“Bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong tán gẫu.”

Trưởng Tôn Lệ giữ chặt nàng, mỉm cười:

“Bên ngoài tán gẫu cũng tốt lắm. Ngươi sợ lạnh sao?”

Bàng Hà cảm thấy khác thường, trực giác nhìn về phía nhà gỗ nhỏ còn chưa đốt đèn kia. Bên trong có cái gì?

Nàng nheo mắt phượng trầm tư.Muốn vào trong, rất muốn! Nàng sẽ không tin sư phụ sợ cùng nàng một chỗ, chắc chắn là trong phòng có cái gì đang chờ nàng.

Nàng cố ý nói:

“Đúng vậy, rất lạnh. Sư phụ chúng ta vẫn là đi vào……”

Hắn vẫn là không có buông ra tay nàng. Hắn tự trong lòng lấy ra một quyển sách nhỏ* đưa vào, ở trên làvăn tự dị quốc. (nguyên văn là quyển vở bỏ túi ‘__’)

Bàng Hà trực giác tiếp nhận, nghi hoặc nói: “Đây là……”

“Đây là phong tục chế độ tiểu quốc phương xa.” Trưởng Tôn Lệ mỉm cười nói.

“Ở phiên thư phòng ta không thấy quá a……” Nàng có điểm nghi hoặc. Thiên triều uy danh tứ phương, nhiềunăm phái người thu thập văn sách của các tiểu quốc khắp nơi, lại dịch ra thành văn tự ở Thiên triều, có thể truyền tới dân gian, cũng có thể chỉ lưu hành trong cung, nhưng trước mắt chỉ có tiểu thuyết là được ngườitrong cung yêu thích, loại quy chế pháp luật này bình thường kết quả làsau khi tốn công dịch, lại đem gác xó.

Bởi vì, bình thường chỉ có đặcphái viên các quốc gia mang quy chế pháp luật ở Thiên triều về mô phỏng, không có đạo lý Thiên triều đi học tập một ít chế độ ở các tiểu quốc,loại bản dịch này đều giao cho một ít quan viên nhỏ trong phiên thưphòng…… tỷ như nàng a.

“Di, đây là quốc gia nào, văn tự này lại không giống mấy tiểu sở quốc lân cận……” Bỗng dưng, nàng ngừng suy nghĩ.

Nàng chậm rãi nhìn xuống, thấy một đôi tay nam nhân đang từ phía sau ôm lấy nàng.

“…… Sư phụ……” Đỏ ửng bay lênmặt. Tuy rằng nàng đồng ý làm sư nương tương lai của sư phụ, nhưng từsau mười hai tuổi, sư phụ sẽ không ôm nàng như vậy. Sư phụ cứng nhắc,nàng biết, cho nên, nàng tuyệt không để ý, đột nhiên ôm nàng như vậy……Xèo xèo chi, chiếm được tiện nghi, nàng ở trong long Trưởng Tôn Lệ lộ ra tiếng cười quái dị.

“Như vậy còn lạnh sao?”

Thanh âm nam nhân từ bên taitruyền đến, nàng có chút e lệ, nhưng sau đó vẫn là khụ một tiếng: “Còncó chút lạnh, sư phụ cũng biết Cần Chi thân thể đơn bạc thôi……” Xèo xèochi. Chiếm thêm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, đôi tay nam nhân kia hơi hơi ôm chặt lại.

Vai sư phụ so với nàng rộng hơn, cánh tay cũng rắn chắc hơn, lại cao hơn nàng rất nhiều…… Hừ, nàng nhưthế này mà bảo cao? Nàng còn phải ngẩng đầu nhìn sư phụ đâu, nàng luônthù dai, bí đao lùn nếu thực sự dũng khí quăng một bức nam phẫn nữ trang lại đây, nàng phải đi in thêm mấy trăm bức, mỗi ngày phát cho dân chúng ở kinh sư xem.

Sư phụ một thân áo dài màu tímsẫm, cùng màu của ngoại bào nàng đang mặc rất xứng đôi. Kỳ thật, sư phụkhí chất sáng trong, nho nhã, quá nhiều quý khí hoàng tộc, cùng cha nàng giống nhau thích hợp mặc bạch bào phiêu phiêu (đồ trắng bay bay),cốtình, từ sau khi sư phụ phá hiện nàng muốn trở thành Trưởng Tôn Lệ thứhai, hắn bắt đầu đổi sang mặc y bào màu tối, cho đến bây giờ.

Hơi thở ấm áp thuộc loại củariêng Trưởng Tôn Lệ, nhợt nhạt truyền đến, làm cho hai gò má nàng sinhchoáng váng, không còn bộ dáng của một tiểu bá vương.

Nàng vụng trộm cười, quyết định cho dù cả đêm đứng bên ngoài nói chuyện cũng không sao.

Mọi người phát huy trí tưởng tượng a, màn này còn chưa hết đâu. Cơ mà đừng mơ mộng nhiều quá kẻo thất vọng nặng nề =)).

“Ngươi xem hiểu sao?” Trưởng Tôn Lệ thanh âm thủy chung ấm áp.

Nàng lật một tờ lại một tờ, thẳng thắn cười nói:

“Chưa thấy qua loại chữ này,nhưng cùng văn tự tiểu sở quốc có chút tương đồng, lại có hình vẽ, cóthể đoán được phần nào, nếu muốn dịch chính xác từng chữ, chỉ sợ tốn vài năm công phu. Sư phụ, ngươi biết đại khái nội dung bên trong là cái gìkhông?”

“Nghe nói đây là phong tục củatiếu quốc ở rất xa phía nam, lão Thái Phó tìm mười mấy năm cũng khôngthấy, ta rốt cục tìm được trong Thiên Vân tự.”

Cha tìm làm cái gì? Nàng đầybụng nghi hoặc, lật qua một tờ lại một tờ, đột nhiên lật đến một trang,còn chưa thấy chứ, trước hết thấy hé ra tranh vẽ.

Tay nàng run lên run lên, muốn buông quyển sách xuống, nào biết, có một đôi tay nam nhân nhanh chóng chế trụ nàng.

Nguyên lai sư phụ không phải thay nàng sưởi ấm, là muốn ép nàng xem thư.

Nàng một trận hỏa đại, mắng:

“Sư phụ, ngươi buông!”

“Cần Chi! Ngươi tiếp tục xem!”

“Ta không cần!” Nàng dùng sứcmuốn bỏ ra hắn, lại phát hiện sư phụ đã sớm đề phòng chuyện đó, hoàntoàn chế trụ giãy dụa của nànng.

“Cần Chi!” Thanh âm có chút nghiêm khắc. “Ngươi muốn cả đời đều sợ những hình nhân đó sao?”

“Hiện tại cũng không có chúng ở đây!” Nàng rất muốn bạo đi.

“Ngươi cũng không phải tiểu hài tử, hẳn là hiểu được mục đích Thái Hậu lấy hình nhân dọa ngươi. Ngươi muốn bị nàng dọa sao?”

Nàng rất tức giận, nhưng là biết sư phụ nói không sai. Nàng mân miệng, ám thanh nguyền rủa Thái Hậu, nén giận nói:

“Được, ta tiếp tục xem!” Dù sao búp bê cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, có cái gì phải sợ?

Trong lòng nàng là biết sư phụvì tốt cho nàng, muốn chặt đứt nỗi sợ hãi của nàng đối với búp bê, nếungày nào đó nàng cũng ngất xỉu như vậy, ngự y chắc chắn sẽ phát hiệnnàng là nữ tử, nhưng nàng vẫn có chút oán sư phụ!

Nàng càng oán Thái Hậu, rõ ràngnàng cùng Thái Hậu không lien quan gì, lại cố tình muốn nhằm vào nàng,làm sao a! Nàng lại không chen vào hậu cung!

Nàng liên tục thở sâu, ánh mắt nhìn loạn một hồi, cuối cùng dừng trên trang sách, thử đọc mấy thông tin về búp bê.

Búp bê trong mộ thất, hình ảnh là trọng điểm, nhưng văn tự không hiểu lắm, nàng chỉ có thể hiểu được đại khái.

Qua một lúc, nàng nhếch miệng, nói:

“Ta xem xong rồi, sư phụ ngươi có thể buông.”

Trưởng Tôn Lệ cũng không có buông ra, thẳng nói:

“Những hình nhân này sẽ không hại người, cũng sẽ không tìm đến ngươi, đó chỉ là vật để chôn cùng mà thôi.”

“…… Ta biết a, như thế nào không biết đâu! Sư phụ, ngươi sợ hãi nhất cái gì?” Lần khác đem thứ hắn sợnhất đến dọa, nhìn hắn có thể sợ tới mức hồn phi phách tán hay không.

“Ta sợ nhất, đó là ngươi gặp chuyện không may, ngươi không phải đã sớm biết sao?”

Lời nói buồn nôn như vậy mườinăm cũng khó nghe được một lần…… Nàng lung tung lau đi nước mắt. Sư phụcũng sẽ chỉ ở những thời điểm này nói mấy câu buồn nôn, làm cho nàngkhông thể không nghe lời! Nàng não thanh nói:

“Quyển sách này ngươi làm sao tìm được?”

“Hôm nay, ngay tại Thiên Vân tự. Vài năm trước, trong tự có một người dị quốc đến quy y, ngôn ngữ khôngthông, hắn khi quy y vật ngoài thân đều không cần, Thiên Vân tự liền đem tất cả đến tiệm cầm đồ.”

“Sư phụ tìm thật lâu?”

“Lão Thái Phó cũng tìm thật lâu, đáng tiếc thủy chung không tìm được.”

Nàng cúi hạ ánh mắt, lẩm bẩm nói:

“Trên đó nói, búp bê có thể cùng người chết xuống dưới địa phủ âm u, rất giống cha đã nói.”

“Trên đó cũng viết, búp bê không phải người, cũng không có linh hồn, bất quá là sinh giả tâm ý nhắn đếntrên búp bê mà thôi, đây là phong tục chôn cùng ở quốc gia đó, đã quanhiều năm, không có gì đáng sợ. Không có quỷ, cũng không có búp bê đếnmang hồn phách của ngươi đi, tất cả đều là ngươi tự miên man suy nghĩ.”

Nói tới nói lui, cũng không cóngười chứng thực a! Nếu làm không tốt, búp bê vẫn là sẽ biến thànhngười, trong lòng nàng nghĩ như vậy, miệng lại nói: “Ta hiểu được…… Tasẽ không sợ hãi.”

Nam nhân phía sau chậm rãi buông nàng ra, đi đến trước mặt nàng.

Nàng không nghĩ nhìn hắn, ánh mắt né tránh nhìn sang một bên.

Thời điểm này, nàng liền cảm thấy sư phụ cao như vậy làm chi a? Làm nàng cảm giác cực kỳ áp bách.

Sách trong tay giật giật, nàng thấy sư phụ muốn lấy lại nó, vội vàng giấu ở phía sau, nói:

“Để lại cho ta tốt lắm, ta lạinhìn kỹ xem, lại nhìn kỹ xem!” Bên trong có chút chữ lạ toàn xem khônghiểu, vạn nhất lầm cũng không tốt, muốn nghiên cứu.

Trưởng Tôn Lệ nhìn nàng. Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng xoa hai má nàng, thở dài:

“Ngươi thật không sợ sao?”

Nàng lắc đầu. “Không sợ.” Nói được phi thường trảm đinh chặt sắt.

“Có dám theo ta ngủ một đêm hay không?”

Nàng nuốt nước miếng, vừa nghe lời này bị nghẹn đến ho vài tiếng.

“Sư, sư, sư……” Này nhảy lớp quá nhanh đi? Sư phụ cứng ngắc như vậy!

Trưởng Tôn Lệ tất nhiên là hiểuđược nàng hiểu lầm, cũng không sửa chữa nàng. Lôi kéo tay nàng, sờ soạng đi vào trong nhà gỗ nhỏ, nàng thuận theo, này làm khóe miệng hắn hơihơi giơ lên. Cũng chỉ có những thời điểm như thế này, nàng mới tỏ rathẹn thùng giống nữ tử Thiên triều.

“Sư phụ, này phật môn tịnh, đâylà không phải nên……” Mặt nàng hồng tiếp tục ho, trong khoảng thời gianngắn không cảm giác được bóng tối trong phòng có chút chật chội.

“Ngươi nghĩ đi đâu vậy?”

“Còn có thể nghĩ đi đâu? Mớitrước đây sư phụ làm cho ta ngủ giường, chính mình an vị ở bên giường,sau lại rõ ràng làm them giường nhỏ cho ta, người bảo thủ như vậy lạinói ra ……” Nàng không nghĩ oai cũng khó a!

Cho dù sư phụ muốn nàng, nànglần tới về nhà phải cường bạo lại. Nếu không phải muốn nàng…… Nàng lạikhụ một chút, kiên trì nhất định phải học được công phu điểm huyệt mớicó lời. (đoạn này k hiểu lắm ‘__’)

Dưới chân đá đến cái gì đó, nàng cảm thấy khác thường. Cảm giác này có điểm giống……

“Cần Chi, chuẩn bị tốt sao?”

“Di……” Nàng cảm giác được sư phụ khẽ vuốt lòng bàn tay của nàng. Nàng sửng sốt, trực giác nâng mắt nhìnvề phía đôi mắt lóe lên dưới ánh trăng kia.

Trong đôi mắt đó không hề cótình dục, chỉ có ấm áp cùng với cảm xúc thương tiếc tràn ra. Không thích hợp! Nàng đang muốn chạy như điên ra khỏi nhà gỗ, nào biết hắn cuốn lấy eo nhỏ của nàng, nhẹ giọng nói:

“Cần Chi, đừng quá khẩn trương, ta luôn luôn ở đây…… Ta vẫn cùng ngươi……”

“Đợi chút……” Ngoài miệng nhẹnhàng bị hôn xuống, nàng tim đập một chút, cũng liền như vậy một chút.Căn bản vô tâm đi cảm nhận tư vị được hôn này, nàng bắt đầu đổ mồ hôi,âm thầm mắng Trưởng Tôn Lệ, cũng chỉ có thời điểm này mới lấy sắc dụnàng đi.

Tiếp theo, sư phụ kéo tay nàng quàng lên sau lưng, làm cho nàng hoàn toàn ngã vào trước ngực hắn.

Nàng bắt đầu phát run.

Phi gian tức đạo! Phi gian tứcđạo! (k phải gian trá tức là đạo tặc, đại khái là k phải chuyện này cũng là chuyện kia, mà chuyện nào cũng xấu. Càng giải thích càng khó hiểu=]])

“Cần Chi,” Hắn ở bên tai nàng,cẩn thận, không dám dùng thanh âm quá lớn nói lên chuyện nàng đang losợ. “Hiện tại trong gian nhà này, đều là búp bê.”

Thần kinh nàng giật lên một cái, nhảy vào trong lòng sư phụ, thét chói tai :

“A — sư phụ cứu ta!”

Tiếng kêu thảm thiết nhất thời gián đoạn.

Làm kiểu này cũng có chút cực đoan, tội nghiệp bạn BH a. Cầu nguyện cho bạn =]].

Thiên đường cùng địa ngục luôn cách nhau rất gần.

Nàng nhớ rõ, có sách của quốcgia nào đó viết như vậy. Lí đại nhân ở phiên thư phòng chiếu theo ngôntừ của người ở Thiên triều, vì thế đổi thành: Người sau khi chết, lêntrời hay xuống hoàng tuyền là dựa vào phúc đức của người đó mà định.

Lúc ấy, nàng xem xong, trầm mặcthật lâu. Lí đại nhân già đi, luôn cho rằng Thiên triều là quốc gia vĩđại nhất thế gian, hết thảy những văn tự đều chiếu theo cách dùng ởThiên triều mà dịch, không cần để ý có hợp hay không.

Thiên đường cùng địa ngục a……

Nàng rưng rưng, ngón tay phát run xoa miệng sưng đỏ, nội tâm tràn ngập không cam lòng!

Một chút mỹ cảm đều không có!

Hoàn toàn phá hư ảo tưởng của nàng!

Làm gì có người sau khi dọa nàng, lại lo nàng bị làm sợ, cho nên hôn nàng, để nàng dời đi tâm tư.

Này có thiên lý sao? Từ sau khimười hai tuổi, sư phụ lại không hôn qua nàng, hiện tại được, hôn là hôn, nàng cảm giác gì cũng đều không có!

Thậm chí, lần này cũng giống như năm mười hai tuổi, nàng hoàn toàn nhìn không thấy biểu tình của sư phụ!

Nàng hận a!

Nàng căm giận nghĩ muốn quay rangoài, mới nghiêng người, bỗng dưng cứng đờ, chậm rãi nằm yên lại. Trong bóng tối nàng nhìn không rõ, cảm thấy có vô số ánh mắt của hình nhânđang nhìn chằm chằm nàng.

Tay nàng ở trên giường sờ soạng, đụng đến tay Trưởng Tôn Lệ, cố ý dùng sức nắm.

Di, không phản kháng?

Nàng thực tủy biết vị, chậm rãi tiến vào giường trong, nâng đầu gác lên bả vai sư phụ.

Di, sư phụ thế nhưng không đẩy nàng ra?

Nàng nuốt nuốt nước miếng, độtnhiên kéo chăn chính mình ra, tiến vào trong chăn sư phụ, đang muốn đắc ý cười ra tiếng, đột nhiên phát hiện, Trưởng Tôn Lệ đã đem chăn của hắntoàn bộ tặng cho nàng.

Nàng thầm hừ một tiếng, không thèm hé răng nằm xuống.

Ánh mắt nàng lại dời ra phíangoài, run sợ một cái, lại vội vàng dời trờ về. Nàng chính là không thểcùng những hình nhân này cùng giường, rất rõ ràng là ngày đó Thái Hậu cố ý dọa nàng, nàng đến giờ vẫn còn choáng váng……

Nàng thở dài một tiếng:

“Sư phụ, ta cũng thật vô dụng,đúng không? Rõ ràng thuở nhỏ chính là một tiểu bá vương, nhưng khôngcách nào vượt qua nhược điểm chính mình.”

Nàng đợi, lại đợi không đượcTrưởng Tôn Lệ trả lời, nghĩ đến hắn quyết tâm. Nàng thầm mắng một tiếng, đơn giản xoay mặt ra ngoài giường.

Nàng lại là run lên. Thật sựkhông phải ảo giác a, rõ ràng nhà gỗ tối như mực, nàng lại cảm thấy rấtnhiều ánh mắt lòe lòe tỏa sáng đang nhìn chính mình a! Các ngươi xemdiễn a!

Nàng vuốt quyển sách đặt tronglòng, tự nói với mình, những hình nhân này không nhìn chằ chằm vào nàng, không nhìn chằm chằm vào nàng.

Phía sau có người đem nàng kéo vào trong lòng.

Mắt phượng nàng đỏ một vòng.

“Sư phụ luôn là lý trí nhiều hơn cảm xúc, chuyện ta không muốn đối mặt, ngươi lại bức ta phải đối mặt!”

“…… Đúng vậy, tâm ý của ngươivài năm nay cũng không thay đổi, thực tại làm ta nhả ra khí.” Thanh âm,như Thanh Phong, phất quá thân thủ không thấy năm ngón tay trong phòng.

Nàng chớp chớp đôi mắt ươn ướt, thầm nói:

“Cũng không biết sư phụ có thay lòng đổi dạ hay không.”

“Ta có sao?” Thanh âm mang điểm ấm áp, còn có điểm nghi hoặc.

Nàng nhịn không được nở nụ cười. “Lại nói tiếp, sư phụ cũng rất xui xẻo. Hoàng đế lão nhân lớn tuổi mớicó hoàng tử, thật vất vả đến phiên ngươi muốn dẫn ta hồi đất phong, hắnlại chết, ai, sư phụ hôn sự biến đổi bất ngờ, cũng không nên tiếp tụclàm vướng bận mới tốt.” Nàng ở trong chăn vươn ngón út, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay thon dài hắn đặt trên chăn.

“Ta tự nhiên sẽ không để nó làm vướng bận.” Trưởng Tôn Lệ đáp.

Hắn không, hôn sự hứa với nàngkia cũng sẽ không, sư nương này có thể làm. Nàng từ mười tuổi đợi đếnmười hai tuổi, không nghĩ tới không trở thành sư nương mà đổi thành làmtiểu quốc cữu, vốn tưởng rằng rất nhanh có thể cùng sư phụ hồi đấtphong, không ngờ hoàng đế lão nhân lại chết đi.

Nàng tuyệt không thích lão nhânkia, nhưng cũng biết nói Thiên triều không thể một ngày vô chủ, tiểuhoàng đế mới mấy tuổi, sao có thể xử lí việc triều chính, cho nên, nàngnguyện ý chờ cùng sư phụ, đợi cho tiểu hoàng đế lớn lên, bọn họ liềncùng nhau tiêu dao đi.

Nàng lại thở dài:

“Ta nghe Triệu Tử Minh nói, kỳ thật lòng người là thực dễ dàng thay đổi. Tâm như sư phụ, xem như đáng quý đi.”

Lại là Triệu Tử Minh? Trưởng Tôn Lệ đem kén tằm* kéo lại gần, ngửi được trên người nàng hương thơm thảnnhiên lạnh lùng. (ý là bạn BH đang úm trong chăn thành cái kén tằm í)

Trên người nàng, luôn có mùi này, từ nhỏ đến lớn chính là như thế, hơn nữa ban đêm hương vị càng rõ ràng.

Cố tình nàng khi thiếu niên vàoban đêm lại hay xông vào tẩm lâu của hắn giống một dã bá bương bá trụgiường của hắn, làm cho hắn vừa đau đầu lại bất đắc dĩ.

“Sư phụ, ngươi nói Triệu Tử Minh sẽ thú (thú: lấy) mấy phòng thê thiếp đây?”

Hắn mày kiếm khẽ nâng. “Hắn thú mấy phòng liên quan gì đến ngươi?”

“Ta thực quan tâm a……” Bàng Hàngữ khí một chút, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Kén tằmcủa nàng giống như bị bóc ra, có người vói tay vào hoàn trụ thắt lưngcủa nàng. “…… Phi thường phi thường quan tâm!” Nàng thử một chút, pháthiện mặt sau của chính mình hoàn toàn bị kéo vào trong lòng người nọ.“…… Sư phụ, ta có thể mặt đối mặt, cùng ngươi nói, chuyện của Triệu TửMinh hay không?”

“…… Triệu Tử Minh làm sao vậy?”

Thành công!

Nàng ho nhẹ một tiếng, thực tựnhiên xoay người, cùng hắn mặt đối mặt. Tuy rằng sư phụ có điểm cao,nhưng khi nằm ở trên giường tuyệt đối không có phân biệt chiều cào. Nàng nhìn không thấy khuôn mặt sư phụ, nhưng là biết hắn đang ngưng thầnlắng nghe.

“Sư phụ, ta đang nghiên cứu khác biệt giữa Triệu Tử Minh và người……” Nàng nuốt nuốt nước miếng, độtnhiên ngửa đầu, hôn lên…… Là cái mũi! Đáng giận! Rõ ràng muốn nhắm ngaymiệng.

“Cần Chi!” Khuôn mặt có chút khác thường, ngữ khí nghiêm khắc: “Cần Chi!”

“Sư phụ ngươi lại điểm huyệt ta!”

Trưởng Tôn Lệ đem tay đang tiếnvào trong áo hắn lôi ra, lại đem chân dài đang ở trên lưng hắn kéo trởvề. Hắn cắn răng nói: “Nơi này là phật môn thanh tịnh, ngươi nghĩ cáigì!”

“Nếu là phật môn thanh tịnh, sư phụ tại sao cùng ta ngủ một giường?” Nàng bất hảo nói.

“Ngươi là muốn ta rời đi sao?”

“Không muốn không muốn! Là tasai lầm rồi, là ta sai lầm rồi!” Nàng vội vàng nói: “Sư phụ, là ta không đúng…… Ta không dám, thật sự không dám…… Ta chỉ là muốn…… muốn…… thâncận sư phụ một chút……” Ngữ khí có điểm ủy khuất. “Con người lớn lên, làm cái gì cũng đều bị giới hạn. Giờ sư phụ luôn sẽ ôm ta, trưởng thành,thời điểm ngươi nhìn thẳng vào ta cũng là hữu hạn, ta hiểu được sư phụtrong lòng có ta, nhưng tổng cảm thấy sư phụ quá mức khắc chế chínhmình.”

Trưởng Tôn Lệ nửa ngồi dậy, thấy nàng trông mong nhìn hắn, dường như sợ hắn chạy đi.

Hắn thở dài: “Ta không khắc chế, ngươi bây giờ còn có thể làm một thân tiểu quốc cữu bình yên vô sự sao? Còn không để người nhìn ra ngươi là thân nữ nhi sao?” Chần chờ mộtchút, xoa hai má của nàng. “Ngươi nói ta là vì sao lựa chọn nơi phật môn này chứ?”

Nàng sửng sốt, bỗng dưng hiểuđược ý tứ của hắn. Nếu không ở phật môn, sư phụ sẽ khắc chế không đượcsao? Nàng sóng mắt lưu chuyển, lẩm bẩm nói:

“Nơi này, ta cũng không cảm thấy nhiều thanh tịnh…… Sư phụ ngươi có thể giải huyệt đi? Ta không loạn nữa là được.”

Trưởng Tôn Lệ làm như không cónghe thấy lời nàng, vẫn nằm yên trên giường, nhưng là không cứng rắnmuốn kéo nàng đi đối mặt những hình nhân khác.

Nàng thẳng tắp nhìn thân ảnh mơ hồ kia, vừa giận vừa tức lại có điểm…… đau lòng sư phụ nàng.

“Cần Chi, ngươi nói, chúng ta giống nằm trong mộ thất không?”

Bàng Hà run lên. “Sư phụ, ngươiđang nói chuyện cười a……” Sẽ có ngày, nàng tuyệt đối là muốn báo thù!Chỉnh nàng như vậy, hắn vừa nói, nàng lại thật sự cảm thấy hai người bọn họ nằm ở trong quan tài, bên ngoài đều là búp bê ở cùng.

“Ngươi thực sợ hãi?”

“Sợ…… Sợ cực kỳ.” Đến thanh âm cũng run run, nước mắt sắp trào ra đến.

“Ta đang ở bên cạnh ngươi, ngươi còn sợ cái gì?”

Nàng sợ a!

“Cần Chi, ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngươi là thật đang sợ búp bê sao?”

Nàng trầm mặc.

Thật lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói:

“Mới trước đây ta nằm ở trêngiường suy nghĩ, vì sao mọi người đều khỏe mạnh, ta lại không được nhưvậy, ta sợ ánh mắt nhắm lại một cái, liền nhìn không thấy cha mẹ cùng sư phụ, cho dù là ta hiện tại thân mình tốt hơn rất nhiều, cái loại quanniệm không chừng ngày mai sẽ ra đi này đã muốn không thể nhổ…… Sư phụ,ta không phải sợ chết, ta là sợ thế giới sau khi chết, ngay cả HoàngThượng chết cũng có người chôn cùng để có thêm can đảm, huống chi là tađâu? Vạn nhất, nơi đó chỉ có một mình ta thì sao? Vạn nhất, ở nơi đó tangay cả năng lực tưởng niệm các ngươi cũng không có thì sao? Trong sáchluôn nói, người chết đi, thống khổ luôn là người còn sống, nhưng là saokhông ai nghĩ tới cảm giác của kẻ chết đi chứ? Người nọ cũng là thực sợhãi, thực sợ hãi a……” Búp bê luôn đi cùng với tử vong, nàng đương nhiênvừa thấy sẽ sợ hãi.

Trưởng Tôn Lệ đem nàng kéo vào trong lòng, vén tóc đen thật dài của nàng lên.

“Sư phụ không sợ sao?” Nàng hồng hốc mắt, thấp giọng hỏi.

Trưởng Tôn Lệ ôn nhu nói:

“Ta đương nhiên cũng là sẽ sợ.”

Nàng ngẩn người. “Sư phụ cũng sợ?” Một chút cũng không giống.

“Ta trước kia cũng không nói với ngươi, ngươi chung quy nhỏ hơn ta mấy tuổi, nếu có ngày ta bất hạnh sớm ra đi, không cần một nhóm người cùng tuẫn táng, ngươi hảo hảo còn sống, để vài hình nhân theo giúp ta là được.”

Này cũng kêu sợ? Nàng vẻ mặt nghi hoặc.

“Trong sách không phải đều viếtsao? Búp bê là tưởng niệm của người còn sống hóa thành, những búp bê nơi đó, tất có tưởng niệm của ngươi đối với ta, có cái này là đủ.” Hắn bắncái mũi của nàng, cười nói: “Ta coi như nó là mối liên hệ giữa chúng ta, ngươi tưởng niệm ta sâu đậm, hình nhân đó đối với ta còn thật trọngyếu. Cần Chi, năm đó ngươi không phải ở trong mộ lão Thái Phó thẩ rấtnhiều hình nhân sao? Những hình nhân đó không mang theo tưởng niệm củangươi sao?”

“…… Đó là ta muốn làm lão cha sợ, ai bảo hắn luôn làm ta sợ. Những hình nhân đó, giờ phút này căn bản không dùng được.”

Trưởng Tôn Lệ lau đi nước mắt của nàng, ôn nhu như trước cười nói:

“Vậy, về sau ta đến nói chongươi rốt cuộc có dùng hay không, ngươi không cần sợ hãi, đến lúc đó, ta chờ ngươi đi, đỡ cho ngươi luôn miên man suy nghĩ.”

“…… Sư phụ, ngươi giải huyệt cho ta đi.”

Hắn khẽ mỉm cười.

“Ta chảy nước mũi…… không thể lau……” (eo =.=”)

Hắn dấu không được ý cười ở khóe miệng, giúp nàng lau nước mắt nước mũi, nhưng vẫn là không có y địnhthay nàng giải huyệt. Hắn nếu không cẩn thận, động phòng của hai ngườithật có thể phát sinh tại phật môn.

Nhìn xem những năm gần đây, chỉbiết năng lực khắc chế của hắn tuyệt đối không kém, nhưng nếu tiểu bávương này nghĩ muốn cứng rắn thượng cung, hắn không chắc có thể kháng cự được.

“Sư phụ……” Nàng nước mắt lưng tròng, phi thường đáng thương nhìn hắn.

Hắn ho nhẹ một tiếng, ánh mắtnhìn sang một bên, biết nàng hoàn toàn thấy không rõ vẻ mặt của hắn. Nha đầu kia…… Biết rõ nàng dung mạo tuyệt lệ, nếu là nam tính trẻ con nhưbình thường cũng không sao, dạng điềm đạm đáng yêu này lúc trước cũngkhông thường thấy, cố tình nha đầu kia càng lớn càng đối hắn xuất ratuyệt chiêu nữ hài tử.

“Sư phụ…… Không nhúc nhích, thực khó chịu đâu.” Tiếp tục dùng mắt to nhìn sư phụ.

“Ngươi là muốn giải huyệt ngủ với búp bê bên ngoài, hay là cứ nằm như vậy?” Hắn thanh âm cố giữ vững bình tĩnh nói.

Nàng nhếch miệng. “Kia…… không giả huyệt, sư phụ lại ôm chặt một chút, ta thích nghe tiếng tim đập của ngươi.”

Phạm vi an toàn, có thể nhận.Chỉ cần nha đầu kia không loạn, hết thảy đều thuộc phạm vi an toàn, cònnữa, hắn làm sao không nghĩ tới –

Hắn gắt gao ôm lấy nàng, làm cho nàng chôn trong long hắn.

Mùi hương thân thể mềm mại ngaytại trong lòng, làm hắn tâm động, làm hắn tưởng một ngụm ăn nàng, làmcho nàng thật sự trở thành người của hắn, liền không bao giờ nghĩ đếnnam nhân khác nữa.

Hắn che lỗ tai của nàng, khàn khàn nói:

“Bàng Hà, ngươi nếu là yêuthượng những người khác, ta cũng không thả ngươi đi!” Dục vọng độc chiếm muốn phát tiết nhưng không cách nào tìm được cách thoát ra, không muốnlàm cho tiểu đồ đệ từ nhỏ kính hắn thương hắn biết một mặt này của hắn.

Mỗi người đều nói hắn tính nết ôn hòa khoan dung, kỳ thật sinh ở hoàng gia, nào có ai không có loại tâm lý bá đạo này?

Hắn cũng có nhược điểm, mà nhược điểm này đúng là Bàng Hà, đúng là Bàng Hà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, tiên hoàng chính lợi dụng điểm ấy. Mỗi khi hắn thấy tiểu Hoàng Thượng, sẽnhớ tới tiên hoàng, kia làm hắn không thể hòa nhã.

Hắn đối ngôi vị hoàng đế, đốitranh quyền không có hứng thú, hắn nguyện vì tiểu hoàng đế phụ chính,không nhắc tới chuyện hắn đối tiên hoàng có hận ý. Nhưng mà ai cũng cógiới hạn, hắn đã muốn liên tục nhẫn nhịn, nếu mật chiếu thật có vấn đề,hắn sẽ không nhịn nữa.

“Sư phụ……”

Hắn hơi buông lỏng tay.

“……” Nàng không ngẩng đầu, nói:“Nếu có một ngày…… ta đi sớm hơn ngươi, mời ngươi, cũng cần phải, đemtưởng niệm của ngươi nhắn đến ta……”

Thân hình mềm mại ở trong lòng hắn run nhè nhẹ, hắn hiểu được ngụ ý của nàng.

Ở trong mộ thất của nàng, làm ra búp bê, dắt âm dương hai giới tưởng niệm.

Nàng nguyện ý thử tin tưởng cómột thế giới tràn ngập tưởng niệm như vậy sau khi chết. Chỉ cần chịu tin tưởng, chẳng sợ chính là một khi bắt đầu, sẽ luôn phải sợ hãi đến vôtận.

Trưởng Tôn Lệ nhẹ nhàng xoa lưng của nàng. Thật lâu sau, hắn đáp ứng một tiếng:

“Hảo.”

Buồn ngủ quá, thôi ngày mai bù …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.