Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau sự kiện tranh phong hôm trước, Viên Diệp Đình và Hứa Mễ Nặc náo loạn với nhau, đã mấy ngày đều không cho đối phương sắc mặt tốt.
Hứa Mễ Nặc cảm thấy, người đàn ông này đúng là người nhỏ mọn, không kiên nhẫn, nhìn rất ngứa đòn.
Viên Diệp Đình lại bất mãn, Hứa Mễ Nặc rất đần, còn không để cho người ta nói, mình tốt bụng dạy cô, cô còn không thèm học, đúng là hết thuốc chữa!
Tóm lại, hai người vừa nhìn thấy mặt đối phương, ai cũng đều hất cằm thật cao, không ai thèm nhìn ai.
Điều này làm cho Viên lão gia đứng xem ở bên cạnh lo lắng, nếu hai người cứ tiếp tục như thế này, sao ông có thể ôm chắt nội mập mạp được.
Vì vậy, ông đi tìm Viên Diệp Đình trò chuyện trước, ai biết ông còn chưa nói ra khỏi miệng, Viên Diệp Đình đã nói: “Ông nội, đây là chuyện giữa cháu và tiểu Nặc, ông đừng quan tâm, nha đầu kia, không dễ quản chút nào, chỉ muốn tạo phản thôi!”
Nghe vậy, Viên lão gia cũng chỉ có thể im miệng.
Quay đầu đi tìm Hứa Mễ Nặc, ai biết cô cứng đầu, thái độ cũng cực kỳ cương quyết.
Viên lão gia khó xử muốn nói thêm lúc nữa, chỉ thấy Hứa Mễ Nặc khóc như lê hoa đái vũ(*),rưng rưng nước mắt nhìn ông.
(*)Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Được rồi, lão già đây không quản được chuyện này, trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532578/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.