Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngay cả khi Ninh Tiệp không nói, muốn đứng im không làm gì thì từ xa đang vang lên tiếng cười hào sảng của Viên lão gia: “Tiểu Nặc à, ông không nhìn nổi nữa, con thả diều thật kém!”
Viên lão gia không chút lưu tình nói tiếng lòng của mọi người.
“Ông nội, sao ông có thể nói thẳng như vậy chứ?” Hứa Mễ Nặc dận chân. Cô cũng rất mệt mỏi nha, chạy tới chạy lui lâu như vậy ai biết được cái diều này không hợp bát tự với cô, lại có thể bất khuất như vậy chứ?
“Tiểu Nặc à, không phải ông nội nói thẳng. Ông nội đứng trên tầng nhìn lâu như vậy rồi, nhưng sao con có thể khiến chỗ diều thành như vậy chứ?” Viên lão gia cũng cảm thấy khó hiểu, thả diều là chuyện cực kỳ đơn giản sao? Gió lên là diều lên, thả tay, chạy, vài phút là xong rồi. Không hiểu sao đứa bé này có thể ngốc như vậy?
“Ông nội, không phải lỗi của con là do cái diều này. Nhất định là vì thợ làm diều không tốt hoặc có lẽ nó có thù oán với con. Thả rơi hết cả!” Vẻ mặt Hứa Mễ Nặc rất thành thật, đối với trò thả diều này, cô cũng cảm thấy cực kỳ tức giận.
“Ai, chiếc diều đáng thương!” Viên lão gia cũng không nói gì khác, than thở một câu nhưng lại khiến tất cả mọi người cười to.
Hứa Mễ Nặc đứng tại chỗ, vẻ mặt thẹn thùng.
“Ông nội, mọi người đang nói gì, sao vui vẻ như vậy chứ?” Lúc này, Viên Diệp Đình cũng không nhịn được mà xuống góp vui, thấy mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532575/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.