Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ninh Tiệp từ chối cho ý kiến nhưng Hứa Mễ Nặc vẫn có thể hiểu thấu suy nghĩ của thiếu gia này. Dù sao không có thái độ tức là đồng ý.
Vì vậy cô không để ý Ninh Tiệp đang nhíu mày, mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi phòng.
Người giúp việc trong Viên gia đã không còn cảm thấy kỳ lạ khi thấy cảnh thượng này. Thiếu phu nhân luôn có cách. Trước kia, Ninh thiếu gia chỉ nghe lời Ninh tiểu thư và thiếu gia mà thôi.
Sau khi, Ninh tiểu thư bị thương, Ninh thiếu gia bị bệnh thì ngay cả thiếu gia cũng không có cách nào với cậu.
Nhưng lần nào thiếu phu nhân cũng có thể dỗ được Ninh thiếu gia còn mang cậu ra ngoài chơi.
Bác sĩ nói, bệnh của Ninh thiếu gia là tâm bệnh, chỉ cần Ninh tiểu thư tỉnh lại thì có thể chữa được.
Nhưng thấy thiếu phu nhân như vậy thì có lẽ không cần chờ Ninh tiểu thư tỉnh lại thì bệnh tình của Ninh thiếu gia có thể tốt hơn rồi.
Đến lúc đó, có lẽ thiếu gia cũng sẽ vui vẻ hơn.
Cho nên, thiếu phu nhân làm tất cả chuyện này đều là vì thiếu gia. Thiếu phu nhân thật sự rất yêu thiếu gia.
Được rồi, Hứa Mễ Nặc cho rằng đây là bí mật nhỏ của cô nhưng không ngờ cô cẩn thận thế nào thì ngay cả người làm của Viên gia cũng không thể gạt được chứ đừng nói tới những người khác.
Ông cụ viên có chỉ số thông minh và đầu óc mưu lược như thế nào chứ? Còn chưa kể, ông cụ đã sống đến từng đấy, có cái gì mà ông chưa từng thấy qua? Suy nghĩ của Hứa Mễ Nặc, ông không cần nghĩ nhiều cũng đoán được. Nhưng ông cụ cảm thấy như vậy rất tốt, hai người đều trả giá, ân ân ái ái, đây mới là vợ chồng và có phúc.
Viên Diệp Đình càng không cần phải nói, người tinh ý như anh, còn có việc gì có thể giấu diếm được anh sao?
Cho dù anh không hoàn toàn hiểu suy nghĩ của mình nhưng đối với tình cảm của Hứa Mễ Nặc dành cho anh, anh cũng nhìn thấu và nhớ kỹ.
Nhưng Hứa Mễ Nặc cũng thật kỳ lạ, làm nhiều chuyện vì anh như vậy mà chẳng nói gì.
Hơn nữa, mỗi lần nhìn cô, Viên Diệp Đình đều có cảm giác hư ảo. Rõ ràng Hứa Mễ Nặc vẫn ở trước mặt anh, bên cạnh anh nhưng anh luôn cảm thấy, ngời phụ nữ này có thể vừa nói cười với anh nhưng có thể ngay lập tức biến mất không thấy.
Điều này khiến Viên Diệp Đình rất buồn rầu, anh không cảm giác này, thậm chí vừa nghĩ đến đã thấy khó chịu.
Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ cá nhân của anh, anh chưa từng nói với ai.
Cho nên, mấy ngày nay, anh dành rất nhiều thời gian mà len lén quan sát cô.
Giống như một tên trộm cuồng theo dõi, ngắm nhìn cô.
Cho dù Hứa Mễ Nặc không quá xinh đẹp nhưng nụ cười của cô rất ngọt ngào, tươi sáng. Cho dù là ngày u ám nhưng khi thấy vẻ mặt vui vẻ của cô cũng khiến cả bầu trời tươi sáng.
Giống như lúc này, Viên Diệp Đình đứng trên phòng làm việc ở tầng hai, thấy Hứa Mễ Nặc lại lôi Ninh Tiệp vào vườn hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.