Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nói là làm, trên đường lên lầu, không biết vì sao, càng đến gần Di Ái Chi Tâm, cô càng căng thẳng, luôn cảm thấy có người theo dõi mình.
Nhưng cô nhanh chóng bỏ qua, hơn nữa chỗ này, bình thường Viên Diệp Đình không cho phép người khác lên nơi này, tại sao lại có người!
Hứa Mễ Nặc cảm thấy mình phản ứng quá, thế là vỗ ngực, trấn an trái tim đang đập nhanh, tiếp tục tới gần Di Ái Chi Tâm.
Sau đó mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, Di Ái Chi Tâm vẫn đặt ở vị trí cũ, Hứa Mễ Nặc đưa tay cầm lấy.
Viên hồng ngọc này hình trái tim, vô dụng đối với cô, cô lại không thể đem bán nó, mặc dù cô biết nó vô cùng quý giá.
Nhưng nó có liên quan tới nguyên nhân cái chết của cha cô, cho nên Hứa Mễ Nặc không thể không làm như vậy!
Mặc dù cảm thấy rất có lỗi với người nhà họ Viên, nhưng Hứa Mễ Nặc không hối hận.
Chỉ là, lúc trước khi đi, cô nhìn di ảnh của bà cụ Viên, lẩm bẩm nói:“Bà à, bà có trách cháu không? Thật ra cháu cũng không muốn giải thích gì. Cháu biết bản thân ăn trộm là sai. Nhưng đối với cháu nguyên nhân cái chết của cha quan trọng hơn hết. Mắt thấy chân tướng đang nổi trên mặt nước, cháu không thể mặc kệ, cũng không thể giả bộ như không không thấy. Về sau cháu sẽ nghĩ cách trộm nó về cho bà. Được không ạ?”
Hứa Mễ Nặc ngây ngốc nói, cuối cùng cúi đầu ba cái trước di ảnh của bà cụ Viên, rồi nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532566/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.