Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngay khi Hứa Mễ Nặc đang xoắn xuýt định chuẩn bị hành động, bỗng hai người khách tới nhà họ Viên.
Đối với Hứa Mễ Nặc, hai người đến không có ý tốt.
Một người trong đó là người yêu Viên Diệp Đình đến chết đi sống lại Sở đại tiểu thư, Sở Thiến Thiến.
Hứa Mễ Nặc rất có ấn tượng với vị đại tiểu thư này.
Cô có thể “thuận lợi” gả vào nhà họ Viên, công lao của vị tiểu thư này cũng không nhỏ!
Nhớ năm đó, Hứa Mễ Nặc cô mới bước vào nhà họ Viên, cô ta rất ghét cô, tìm mọi cách để ông cụ Viên chán ghét đứa con gái nghèo kiết xác như Hứa Mễ Nặc.
Nhưng ai ngờ, không như mong muốn, Hứa Mễ Nặc không biết gặp phải vận cứt chó gì, ngược lại được Viên Diệp Đình và Viên lão gia hết sức khen ngợi.
Thật sự là có mắt như mù.
Liên quan tới việc này, Hứa Mễ Nặc vô cùng khẳng định, Viên Diệp Đình đúng thật là có mắt như mù, không sai, mắt như mù.
So sánh với Sở Thiến Thiến, nếu Viên Diệp Đình coi trọng Hứa Mễ Nặc cô, còn đáng sợ hơn một vạn lần chuyện Trái Đất đến ngày tận thế!
Viên Diệp Đình là mẫu người đàn ông tốt, ngoại hình đẹp trai, nhà có tiền, năng lực bản thân mạnh, tóm lại hơn những người đàn ông khác về mọi mặt.
Tại sao ông trời có thể để một người không có nhan sắc, không có phẩm vị, không có tố chất, không có giáo dục như Hứa Mễ Nặc sánh đôi với anh, đây đúng là hạ thấp tiêu chuẩn của loài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532560/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.