Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tuy nhiên, nếu sau này có một đứa con gái có dáng vẻ giống cô, cảm giác cũng không tệ lắm.
Vì vậy, bữa ăn tối hòa hài kết thúc trong không khí mỹ mãn.
Bởi vì ông nội Viên lớn tuổi, thân thể không tốt, phải sớm lên phòng nghỉ ngơi, nhưng trước khi đi, ông còn nghịch ngợm cười nói với Viên Diệp Đình cư: “Diệp Đình này, đây là chuyện lớn trong gia đình, cháu nhất định phải nắm chặt lấy đừng nên buông lỏng! Nếu bộ xương già này, có thể nhìn thấy con trai của cháu, vậy ông nội có chết cũng vui vẻ nhắm mắt.”
“Ông nội, ông còn có thể sống mấy thập niên nữa đấy!” Không đợi Viên Diệp Đình mở miệng, Hứa Mễ Nặc đã vội vàng nói.
“Thật tốt, tiểu Nặc luôn biết nói chuyện như vậy. Nhưng mà, nói như vậy còn chưa đủ đâu, ông nội vẫn chờ ôm cháu trai mập mạp đấy, nên hai đứa phải cố gắng, ngàn vạn lần không thể buông lỏng!” Lúc nói xong câu cuối cùng, lão gia còn nắm chặt lấy tay của Viên Diệp Đình.
Hứa Mễ Nặc hiếm khi thấy dáng vẻ xấu hổ của Viên Diệp Đình, dù không thể mở miệng cười to, nhưng cô vẫn thầm sung sướng ở trong lòng.
Đây cũng được tính là, nước muối đổ đậu hủ, một vật khắc một vật đi(*).
(*)卤水点豆腐, 一物降一物 – Lỗ thủy điểm đậu hủ, nhất vật hàng nhất vật: Nước muối sẽ khiến sữa đậu nành kết tủa tạo thành đậu hủ, một vật khắc chế một vật, chỉ đạo lý tương sinh tương khắc. Cũng tương đương “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn” bên mình.
Hứa Mễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532551/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.