Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đột nhiên, ‘ken két’, Viên Diệp Đình đẩy cửa đi vào, thiếu chút nữa là Hứa Mễ Nặc nuốt trọn đinh ốc vào bụng, sau đó bị động tác mở cửa đi vào đột ngột của anh dọa sợ chui luôn vào tủ.
Hứa Mễ Nặc cắm đinh ốc lên trên đầu, người đang loay hoay với một cánh cửa tủ, sau đó cả người như vùi vào trong tủ quần áo!
Mà rõ ràng là Viên Diệp Đình đang đứng ở cạnh cửa cũng bị hành động không giống như người thường này của Hứa Mễ Nặc làm cho sợ hết hồn, anh đen mặt nói: “Em đang làm gì vậy?”
“Tôi… tôi… tôi thấy có một con gián chui vào, nên mở ra tìm, tìm nó!” Hứa Mễ Nặc lúng túng đi ra khỏi tủ quần áo, nghe thấy câu hỏi của Viên Diệp Đình, cô nhất thời không phản ứng kịp, thuận miệng nói bừa một lý do.
“Con gián?” vẻ mặt của Viên Diệp Đình viết rõ hai chữ nhạo báng.
Lúc này, Hứa Mễ Nặc mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, mày đúng là ngu xuẩn mà, nhà của người ta là nhà cao cấp sang trọng, thiết kế sang trọng, người hầu phụ vô số, mngày nào cũng lau dọn quét tước đến nỗi sàn nhà còn bóng hơn cả da mặt, rồi còn xông hương này nọ nữa, lấy đâu ra gián ở đây?
Mày cho rằng chỗ này là cái lồng chim bồ câu bẩn thỉu lụp xụp của mày sao?!
“Cũng có thể, đại khái, có lẽ, là tôi nhìn lầm rồi.” Hứa Mễ Nặc chột dạ nói.
“Vậy em dự dịnh ở trong tủ quần áo của tôi… bao lâu?” Viên Diệp Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532524/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.