Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Một tiếng đồng hồ nhoáng cái đã qua, Hứa Mễ Nặc không dám dừng lại, chỉ bàn bạc với Sở Tình Nhu thời gian hội ý và ám hiệu, rồi đi đến điểm hẹn chờ.
Không ngờ vừa đến đã thấy chiếc xe kia đang chờ ngay đó, ngay cả tì xế cũng là người quen.
“Mợ chủ, mời lên xe.”
Buổi sáng chú lái xe đã nhìn thấy Hứa Mễ Nặc từ trong gương chiếu hậu, lúc này không đợi Hứa Mễ Nặc đi tới đã xuống xe mở cửa xe ra mời cô ngồi vào.
Hứa Mễ Nặc thầm hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ rất tự nhiên gật đầu, cảm thấy bản thân rất có phong phạm của mấy vị phu nhân trong tiểu thuyết.
Không ngờ ngay lúc bước vào xe, không lường được chênh lệch độ cao của cửa xe, cái trán đập một phát vào vửa, tiếng kêu rất vang a!
“Ai da! Đau chết lên được!”
Hứa Mễ Nặc vội vươn tay che trán, thuận thế ngẩng đầu lên mắt nhắm lại, mồm vừa nói xong câu kia chưa kịp đóng vào, bỗng cảm giác có vật gì kỳ lạ rơi vào trong miệng.
Khoan đã, mùi vị này...
“Phụt phụt phụt!”
Hứa Mễ Nặc vội cúi đầu phun vật đó ra, nhưng cũng bởi vậy mà trong miệng bắt đầu tràn ngập mùi vị đặc biệt đó ------- vị của phân chim!
“Tôi biết mà, tôi biết mà, nhất định là Viên Diệp Đình trù ẻo tôi!”
Nhận lấy chai nước tài xế đưa cho, Hứa Mễ Nặc vừa súc miệng vừa thầm mắng Viên Diệp Đình không dưới một trăm lần. Tài xế có nhiều chỗ để đậu như vậy sao lại đâu ở đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532511/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.