Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Chị bảo này Mễ Nặc, không phải là tối hôm qua em ở nhà họ Viên bị kích thích quá lớn nên ngu người rồi chứ?”
Sở Tình Nhu hồi phục tinh thần, ưu nhã lấy khăn tay lau khóe môi, khôi phục dáng vẻ cao quý mê người.
Hứa Mễ Nặc lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, lời em nói là thật, em thật sự làm giấy chứng nhận với Viên Diệp Đình! Hơn nữa còn chính ông cụ gọi người của cục dân chính đến nhà làm việc! Học tỷ chị nói xem em nên làm gì bây giờ!”
Hồi tưởng lại lúc đó mình đến chữ cũng chưa ký đã xong chuyện, trên thế giới này có ai bị giục đăng kí bi ai như cô không?
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hứa Mễ Nặc, hai mắt Sở Tình Nhu trầm xuống, nhìn chằm chằm Hứa Mễ Nặc khoảng năm phút, vẫn không quá tin tưởng nói: “Ý em là, ba ca khúc tối hôm qua có tác dụng, ông cụ không chỉ không hận ném em ra xa khỏi nhà họ Viên mười km còn chứng nhận cho em và Viên Diệp Đình?”
“Hình như ông cụ rất thích em...”
“Ông ấy thích em chỗ nào!”
Hứa Mễ Nặc hơi suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Em cũng không biết, nói chung em làm cái gì ông ấy cũng không ghét, còn có vẻ rất thích, hoàn toàn không có vẻ chê bai. Hơn nữa nhà họ Viên như một tòa lâu đài, có tiền thì không giống nhà bình thường, sáng hôm nay lúc em đi vào phòng thay quần áo, cả phòng toàn đồ mới nhất của những hãng hàng hiệu...”
“Trời ạ! Đáng lẽ tối hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532508/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.