Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ý tôi nói không phải là cái ý khốn kiếp đó! Hứa Mễ Nặc khóc không ra nước mắt!
Hứa Mễ Nặc gắng sức đẩy lồng ngực kiên cố của Viên Diệp Đình ra, nhưng hiệu quả phản kháng chỉ bằng không!
Viên Diệp Đình tàn nhẫn, nhanh chóng tàn bạo, mạnh mẽ cướp đoạt vào cấm khu của Hứa Mễ Nặc, đâm vào, chiếc áo trắng của Hứa Mễ Nặc cũng trực tiếp bị rách!
Sắc mạnh tuyệt đối không thể kháng cự xâm phạm vào khiến da đầu của cô đều tê dại, lại do vừa mới uống rượu, men rượu dâng trào, cả người choáng váng giống như là bị từng cơn sóng biển vỗ vào, cực kỳ nguy hiểm nhưng không thể nào tự bảo vệ lấy mình.
“A!” Hứa Mễ Nặc đau đến rỗi rên lên, Viên Diệp Đình cố định hai cổ tay mảnh khảnh của cô ở trên đỉnh đầu.
Cái này... cả linh hồn của Hứa Mễ Nặc đều đang run rẩy, cô bị buộc phải đối diện với đôi mắt tràn đầy tơ máu của Viên Diệp Đình, như ánh mắt của người cực kỳ nguy hiểm.
“Em có biết trên cái thế giới này có bao nhiêu người phụ nữ muốn leo lên cái giường này không? Em, chắc là gặp vận cứt chó gì rồi.”
“Bây… bây… bây giờ tôi chỉ có một loại cảm giác bị vùi vào cứt chó sắp mất mạng...” Hứa Mễ Nặc bật khóc.
Đôi mắt tràn đầy tơ máu của Viên Diệp càng sâu hơn, rõ ràng là cực kỳ không thích câu nói của Hứa Mễ Nặc.
Vì vậy, anh nâng cằm của Hứa Mễ Nặc lên, trực tiếp hôn xuống, khiến Hứa Mễ Nặc không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532482/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.