Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chẳng lẽ thật sự có thể giúp được Viên Diệp Đình?
Hứa Mễ Nặc lập tức đi tới chỗ đứa bé trai kia đứng trước đó, kích động đưa tay ra: “Lúc ấy cậu ta đứng ở chỗ này, đại khái là cao bằng này...”
Sau đó cô chợt nghe được tiếng đâm quỷ dị, Hứa Mễ Nặc nhất thời cứng đờ cả người!
Haiz, mình có chuẩn bị dùng vũ khí sắc bén cuối cùng đâu, sao nó lại quỷ dị ra sân vào thời khắc này!
Sau lưng áo sơ mi của Hứa Mễ Nặc đột nhiên rách tung tạo thành khoảng trống lớn, da thịt bên trong giống như là chính cô vừa mới nói, trắng nõn có thể bị ánh lửa xuyên thấu!
Cùng khiến cho người ta không dời tầm mắt ra được là, đường nét mềm mại sau lưng Hứa Mễ Nặc còn có một chiếc đuôi phượng trông rất sống động, đuôi phượng được làm thành viền áo ngực, rực rỡ chói mắt trên lưng Hứa Mễ Nặc.
Có thể tưởng tượng được con phượng hoàng ưu nhã đang giang cánh trước ngực Hứa Mễ Nặc, khiến người ta muốn men theo dấu vết của phượng hoàng, tìm được “Tiên cảnh “ trên người cô, ngay cả vệ sỹ mặc âu phục đen được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng nhất thời quên dời mắt đi.
Hứa Mễ Nặc giữ nguyên động tác cứng đờ thật sự muốn rơi nước mắt như mưa, không sai, chiếc áo lót đầy màu sắc tuyệt đẹp hình phượng hoàng này và chiếc quần lót chữ T vừa rơi ra kia chính là một bộ!
Áo sơ mi đã được đặc biệt chỉnh sửa lại, nếu hai tay mình dùng sức hướng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532474/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.