Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hứa Mễ Nặc giống như là một con bò bị bệnh bò điên đang thử giãy giụa, mặc dù nhìn qua không có biện pháp gì hay ho, nhưng cái đầu nhỏ lộ ra vẻ giảo hoạt khiến người ta cảm thấy nhức đầu, Viên Diệp Đình trấn áp mấy lần đã cảm thấy mất kiên nhẫn rồi.
Anh cúi đầu ngậm lấy rái tai mượt mà trắng nõn của Hứa Mễ Nặc, giọng điệu tràn đầy phiền não: “Em nghe lời đi, nếu không tôi sẽ không bảo đảm phát sinh cái gì đâu!”
Lời uy hiếp lộ ra vẻ nguy hiểm khiến người trên thế giới này đều khiếp đản... nhưng… một chữ Hứa Mễ Nặc cũng không nghe lọt!
Cô chỉ biết là người đàn ông không biết xấu hổ này lại đang cắn mình, cắn vào cái nơi xa lạ của mình!
A a a, loại cảm giác đó thật là kỳ quái, giống như là nơi yếu ớt nhất bị người ta đối xử khinh nhờn, Hứa Mễ Nặc cứng người lại!
Viên Diệp Đình cười nhẹ: “À, thì ra em nhạy cảm như vậy.”
Nhạy cảm cái em gái anh ấy!
“Mẹ nó, lão tử trở mặt với anh!” Hứa Mễ Nặc bộc phát ra tiềm lực trước đó chưa từng có, kịch liệt giãy dụa giống như là con cá bị kéo lên bờ, sau đó người vẫn không thể tránh thoát, nhưng cái đĩa lại bay ra ngoài!
Chỉ nghe thấy tiếng keng vang dội, rồi thành công hấp dẫn tầm mắt của mọi người lần nữa!
Sao vậy? Chẳng lẽ muốn tất cả mọi người đều biết mình bị cái tên ác ma này lô lễ, đến cái đĩa cũng không nhìn nổi mà bị vỡ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532467/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.