Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cái gì? Vị hôn thê! Hứa Mễ Nặc nhất thời nghe đến nỗi tim chợt ngừng buông tha cho hai chữ cấp cứu, trước mắt tối sầm lại!
Viên Diệp Đình tự mình đưa ly nước tới trước mặt Hứa Mễ Nặc vẫn chưa hoàn hồn hai mắt lại vô thần, vẻ mặt khổ sở “Anh đang chơi tôi đấy hả“.
Anh hỏi: “Muốn nghe một câu chuyện hay không?”
Hứa Mễ Nặc rất trịnh trọng lắc đầu!
Viên Diệp Đình tiếp tục nói: “Thân thể của Viên Cận Vinh, cũng là cha tôi luôn yếu ớt, năm tôi mười tuổi ông ấy bệnh qua đời, từ đó về sau thân thể của ông nội bắt đầu không tốt, mặc dù mấy năm gần đây ông nội không cần quan tâm đến công việc của tập đoàn, nhưng thân thể vẫn càng ngày càng yếu, ông ấy vẫn luôn hy vọng tôi có thể sớm ngày kết hôn, thật sự tiếp quản Viên thị.”
Hứa Mễ Nặc vẫn giữ biểu tình đờ đẫn “Tôi quản chuyện đó làm cái lông gì!”
Viên Diệp Đình nói tiếp: “Nhưng tôi không có bao nhiêu hứng thú với mấy thiên kim tiểu thư rập theo khuôn mẫu, chuyện quan trọng nhất của tôi vẫn là muốn chờ Nhược Phồn tỉnh lại, nhưng hai ngày trước ông nội tôi lại nhận được một tập ảnh.”
Viên Diệp Đình tiếp tục ném một túi văn kiện ra, Hứa Mễ Nặc mở cái túi văn kiện kia ra một cách thô bạo. Mấy bức ảnh vừa rơi ra bên trong khiến Hứa Mễ Nặc nhất thời thống khổ che ngực.
Cô gái trong ảnh đang phóng túng lôi quần lót của Viên Diệp Đình!
Vẻ mặt ham học hỏi nghiên cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532456/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.