Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Viên Diệp Đình thấy Uất Trì dẫn người tiến vào, khó chịu đứng dậy. Với tình hình này thì dù con bé ngu xuẩn kia có mọc cánh cũng bay không thoát.
Nhưng khoảng khắc ngay khi Viên Diệp Đình vừa thả lỏng ra, con thỏ nhỏ bỗng chớp đôi mắt ngấn lệ mông lung nhưng đầy quỷ quyệt: “Thật xin lỗi, Diệp thiếu, chú phải quên tôi thôi!”
Sau đó, Hứa Mễ Nặc chợt vươn hai ngón tay ra, đâm về phía mắt của Viên Diệp Đình!
Đúng là tự tìm cái chết!
Viên Diệp Đình khẽ nguyền rủa trong lòng, che mắt lại theo bản năng, nhưng ngay khi anh nhận định có thể bắt được chú thỏ trắng nhỏ, thì lại bắt hụt không khí.
Toàn bộ đèn trong phòng vụt tắt, cả căn phòng hoàn toàn chìm vào trong bóng tối!
Viên Diệp Đình thầm nói không tốt, quả nhiên không tới hai giây, lúc vệ sỹ bật đèn pin lên, trong phòng nào còn bóng người của thỏ trắng nhỏ?
Viên Diệp Đình lạnh lùng quét qua căn phòng, vệ sỹ của anh đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, nếu có gì phát sinh thì sẽ phòng thủ cửa trước tiên.
Nhưng bây giờ mấy vệ sỹ đang bảo vệ cửa đang mang biểu tình mê mang, rõ ràng là bọn họ cũng không nhận ra được, có người đã trốn qua bọn họ.
“Diệp thiếu!” Viên Diệp Đình đang như có điều suy nghĩ cau mày, lúc này Sở Thiến Thiến kinh hoàng lê hoa đái vũ nhào tới: “Diệp thiếu, vừa rồi người ta bị hù chết mất.”
Nhưng Viên Diệp Đình khoát tay, Sở Thiến Thiến còn chưa kịp đến gần Viên Diệp Đình, vệ sỹ Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-vui-nhon-vo-nho-den-cay-cua/532448/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.