Từ từ mở mắt, Thi Tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, cô không thể đoán được đây là chỗ nào!
Lúc ở trên đảo của Bùi Lăng cô phát hiện có chỗ bất thường ngay sau đó côđã bị người ta bắt đi, tiếp đấy cô chìm trong hôn mê, cho đến khi tỉnhlại thì... đã ở chỗ này rồi. Nơi này là một ốc đảo, nói là ốc đảo do khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bốn phía xung quanh là cây cối rậm rạp,đây là suy đoán của cô.
Cô không biết đây là chỗ nào, cũng không biết người bắt cô đến đây có mục đích gì.
Người bắt cô đến đây cứ đến giờ thì cho cô ăn, nhưng lại không nói gì. Nóithật, bây giờ ngay cả người đấy là ai cô cũng không biết!
Trướcđó cô còn kêu la, sau cô lại phát hiện ra ngoại trừ tiếng gió ngoài cửađáp lại lời cô ra, thì không còn gì hết. Lúc này cô mới từ bỏ.
Rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn bắt cô, trong lòng cô lúc này tràn đầy nghi hoặc.
Đến lúc bữa sáng được đưa đến, rất thịnh soạn cũng rất bổ dưỡng, mà cũng chưa bao giờ bị trùng lặp, như là cố ý sắp đặt vậy!
Trong lòng cô nghĩ đến một người, cô không khỏi nghi ngờ, có đúng là vậy không?
Ở trong này, ngoại trừ không được tự do ra ngoài, những cái khác đều rấtổn. Loại cảm giác này giống như có người muốn đưa cô đến đây để dưỡngthai cho tốt vậy.
Dưới tình hình lúc này, cô không thể không nghĩ rằng hết thảy những chuyện này đều là do Vân Dật Bạch sai bảo.
Cho dù là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529942/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.