Thi Tĩnh quay đầu lại, "Anh muốn ngủ cùng tôi, phải trả tiền!"
"Tiền một đêm là bao nhiêu?" Vân Dật Bạch hỏi.
Từ từ ngồi dậy, Thi Tĩnh nhìn bộ dáng không thèm quan tâm của anh, "Anh nhiều tiền lắm à?"
"Không nhiều lắm, đủ dùng!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói.
Thi Tĩnh nhe răng bĩu môi một cái, con người bây giờ thật là kỳ lạ, người có tiền thích giả nghèo. Người không có tiền thích làm ra vẻ như người giàu có, càng có tiền con người lại càng keo kiệt.
"Một đêm, bao nhiêu tiền?" Vân Dật Bạch thấy cô không để ý đến mình, hỏi tiếp.
Không ngờ lại đem cô biến thành một món hàng như vậy. Nhấc chân dùng sức đạp về phía người anh, Vân Dật Bạch nhẹ tránh, ngăn cô lại.
"Đừng nghịch!"
"Ai nghịch cùng anh, có nhiều tiền đúng không? Ngủ với tôi một đêm dùng tất cả tài sản của anh để đổi!" Cô cả giận nói.
Nghe vậy, Vân Dật Bạch cúi đầu nhìn nhìn chính mình, "Tất cả tài sản của tôi?"
"Phải!"
"Cô lại dám mở miệng!"
"Thì sao?" Thi Tĩnh là đang cố ý, cô không tin Vân Dật Bạch thật sự đem tất cả tài sản trong nhà cho cô!
Ai ngờ, Vân Dật Bạch lại gật đầu nói, "Được. Cô dám muốn, thì tôi dám cho!"
Anh đồng ý nhanh như vậy, điều kiện này nếu nói ra sẽ khiến cho nhiều người phải chần chừ.
Trừng mắt nhìn anh một cái, quay đầu, "Ai muốn đồ của anh!"
"Cơ hội chỉ có một lần!"
"Cút! Anh có tiền tôi cũng có tiền!" Thi Tĩnh tức anh, nhiều tiền cũng không dùng được.
Vẻ mặt giận dữ của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529937/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.