Đã một lần mất đi, lúc này trong mắt mẹ Vân Thi Tĩnh giống như một loại ôn dịch. Không quan tâm đến sự phản kháng của con trai, bà vẫn cố dùng hết sức để giữ chặt lấy Vân Dật Bạch, không thể buông tay.
Khẽ cựa thân mình ngước mắt nhìn vẻ mặt cảnh giác của mẹ Vân đối với cô. Thi Tĩnh đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng!
Chỉ cần Vân Dật Bạch đồng ý làm trị liệu, có cơ hội bình phục trở lại,
những thứ khác đều không cần phải lo nữa.
Một vụ nổ lớn, khiến cô nhận ra tình cảm của mình đối với Vân Dật Bạch. Sự xuất hiện của mẹ Vân, lại giống như từng giờ từng phút nhắc nhở cô. Giữa cô và anh luôn có một trở ngại. Mà trở ngại đó không cách nào bọn họ vượt qua được.
Dật Thanh, chính là trở ngại ngăn cách bọn họ.
Nhắm mắt dựa vào bên cửa phòng, Thi Tĩnh lặng lẽ nhắm mắt lại. Lặng lẽ tựa vào bên cửa, không nói gì.
"Nhìn vẻ mặt cô, rất khó chịu sao?!" Một giọng nói giễu cợt vang lên, Thi
Tĩnh mở mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của Dương Chi La.
Cô chưa bao giờ cảm thấy nụ cười của cô ta lại chướng mắt lại giả dối như
vậy. Cô cũng không trả lời câu hỏi vừa rồi.
Dương Chi La đứng dậy từ từ bước đến bên cô, vô cùng thân thiết đưa tay kéo tay Thi Tĩnh, kéo cô đẩy lên sô pha, ngồi sát cạnh kéo gần khoảng cách giữa hai người, cô ta cười châm biếm nói, "Cô chắc đang thắc mắc vì sao tôi ở đây? Cho dù Vân Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529930/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.