Sau khi Thi Tĩnh tỉnh lại lần nữa, người bên cạnh đã rời đi. Vị trí bên cạnh đã lạnh ngắt,Thi Tĩnh không biết rốt cuộc trong lòng mình bây giờ là lạnh giá, hay có chút may mắn nữa?
Giật giật khóe miệng, nhìn một mảnh hỗn độntrong phòng. Kích tình đêm qua nháy mắt ùa về trong đầu. Thi Tĩnh vùimặt vào gối đầu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Bọn họ dây dưa từphòng khách đến phòng ngủ, sau đó là trên chiếc giường rộng lớn này, vật lộn nhiều lần, cuối cùng vô lực hôn mê trên giường.
Trời ơi, cô chưa từng điên cuồng đến như vậy!
Chịu đựng đau nhức bên eo, Thi Tĩnh xoay người xuống giường thu dọn chăn đệm và khăn trải giường hai người đã từng lăn lộn sau đó mới xoay người rakhỏi phòng.
Nhìn chiếc thảm trong phòng khách, kích tình độtnhiên lại ùa về trong đầu, hai tay cô ôm mặt ngồi xổm xuống, sau đó chạy vội vào toilet rửa sạch mọi dấu vết hai người đã lưu lại tối qua.
Thật vất vả mới đứng lên được, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Thi Tĩnh đứng dậy cảnh giác nhìn cánh cửa tiện tay lấy cái chày trong nhà bếp. Chờ đếnkhi có người xuất hiện sẽ giáng một gậy vào đầu người đó.
Cánhcửa chậm rãi mở ra. Một tay Vân Dật Bạch cầm theo bữa sáng sau khi vàocửa liền nhìn thấy tình cảnh đó. Trong phút chốc sắc mặt anh đen lại,"Cô đang làm gì vậy?"
Nhìn thấy là anh! Thi Tĩnh nhìn nhìn cáichày trong tay, theo bản năng giấu ra sau lưng, cười gượng, "Anh chưa đi sao?" Sự thật này khiến tâm trạng đang buồn bực của cô thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529912/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.