Cô không nghĩ đến Vân Dật Bạch sẽ đưa cô ra ngoài ăn cơm.
Cô cứ vậy mà ngồi vào bàn trong một nhà hàng không quá sang trọng. Cô kinh ngạc không hiểu.
Một bát mỳ bốc khói thơm phức được đặt trước mặt cô, cô nháy nháy mắt nhìnvẻ mặt không chút thay đổi của Vân Dật Bạch phía đối diện, khó hiểu nói, "Anh không ăn à?"
"Tôi ăn rồi!" Vân Dật Bạch thản nhiên trả lời.
Vậy sao anh còn đưa cô đến đây ăn?!
Ánh mắt hoang mang hoài nghi của cô nhất thời khiến Vân Dật Bạch hơi mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, anh hừ lạnh một tiếng, "Nhìn tôi làm gì? Cònnhìn nữa tôi sẽ trừ tiền lương của cô!"
Nhìn nhìn những sợi mỳtrong bát, cô quay đầu gọi người bán hàng mang thêm một cái bát nhỏ,chia bát mỳ thành hai phần, cô đặt bát nhỏ trước mặt mình, đẩy bát lớnđến trước mặt Vân Dật Bạch, rồi cúi đầu ăn.
Nhìn hơn phân nửa bát mỳ trước mặt, ánh mắt Vân Dật Bạch sáng quắc ngước nhìn Thi Tĩnh đangcúi đầu ăn mỳ, trái tim băng lạnh vì hành động nhỏ này của cô mà tanchảy không ít.
"Nhìn tôi làm gì? Còn nhìn nữa tôi sẽ trừ tiềnlương của anh!" Cô dùng lời nói của anh đáp trả lại anh nguyên vẹn. Nóixong, cả hai đều ngây ngẩn cả người.
Thổi phù một tiếng, Thi Tĩnh không nhịn được bật cười.
Hiếm khi Vân Dật Bạch không châm chọc khi cô cười, anh im lặng cúi đầu hưởng thụ bát mỳ trước mặt.
Thời gian ăn trưa yên bình kết thúc.
Trở lại nơi làm việc, Thi Tĩnh mới biết, việc cô rời khỏi đây không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529910/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.