Anh ta nghiêm túc.
Vân Dật Bạch làm như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xungquanh, dẫn theo Thi Tĩnh với vẻ mặt đỏ bừng vào khoa phụ sản. Lúc này cô mới nhận ra nơi mình đến là đâu.
Hôm qua anh ta nói nghiêm túc?!
Sao có thể chứ?!
Bước chân bị người kéo lại, Vân Dật Bạch quay lại nhìn Thi Tĩnh đỏ bừng mặtkéo góc áo mình không chịu đi tiếp, hơi hơi nhíu mày, "Làm sao vậy?"
Mặc cô kéo mình vào trong góc phòng, lúc này Vân Dật Bạch mới nghe được câu trả lời của cô, "Anh nghiêm túc à?"
"... Câu nói nào của tôi khiến cô nghĩ là tôi không nghiêm túc?" Vân DậtBạch hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn người phụ nữ tự cho mình là đúng.
Nắm chặt tờ giấy trong tay, Thi Tĩnh bày tỏ suy nghĩ của mình, "Tôi khôngđồng ý!" Cô chưa từng đồng ý điều này, vì sao lại bị anh ta đưa đến đây?
"Cô vừa nói gì?" Vân Dật Bạch cố ý hỏi.
Thi Tĩnh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của anh nói ra từng từ, "Tôi không đồng ý! Tôi nói rồi, tôi không đồng ý chuyện này!"
"Tôi từng nói, cô không có quyền từ chối!" Vân Dật Bạch nói. Nếu bắt anhphải cưới Dương Chi La, anh tình nguyện sinh con cùng cô!
Sao người này lại có thể như vậy chứ?
"Chẳng lẽ tôi không có một cơ hội để từ chối sao? Tôi là gì của anh, anh dựavào cái gì mà tự mình quyết định? Tôi không làm! Tôi không đồng ý chuyện này!" Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Cánh tay bị giữ chặt côđụng phải một lồng ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529905/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.