Vân Dật Bạch lườinhác ngồi một bên để mặc Lăng Thiếu Dương điều khiển trò chơi này, mộttay anh chống cằm tay kia lấy điện thoại ra gọi cho Thi Tĩnh.
"Là tôi! Tôi đói bụng, mang điển tâm đến cho tôi! Ừm, một phần là đượcrồi!" Nói xong chợt nghe thấy Lăng Thiếu Dương oa oa kêu to, "Còn mìnhnữa!"
Vân Dật Bạch trực tiếp ngắt điện thoại không thèm quan tâm đến Lăng Thiếu Dương, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục.
Sau khi kháng nghị, Lăng Thiếu Dương quay sang nhìn Hách Văn Quyên đang sợngây người, "Chỉ e là cô không biết tổng giám đốc của chúng ta rất không thích phân loại xem cái gì là quan trọng để coi chừng?"
Hách Văn Quyên khó hiểu nhìn lại anh, "Có ý gì?"
"Cậu ta..." Lăng Thiếu Dương chỉ vào Vân Dật Bạch, "Cậu ta cực kỳ không thích phân chia những thứ quan trọng ra."
"Tổng giám đốc..."
"Tổng giám đốc của các người có một tật xấu. Người khác nhất định sẽ chorằng, cái gì quan trọng đương nhiên cần bảo vệ cẩn thận. Thế nhưng rõràng là mọi người rất dễ phạm phải sai lầm khi bỏ qua những thứ gầntrong tầm tay. Cũng giống như cô!" Nói xong anh chậm rãi tiến lên tùy ýcầm lấy một tập tài liệu trên bàn lật xem sau đó đặt đến trước mặt cô.
"Ừm, đây là thứ cô đang lục lọi để tìm, ngay trong tầm tay cô!" Anh cười mỉm nói.
Hách Văn Quyên nghe vậy cực kỳ hoảng sợ, "Các người không khóa lại?"
"Ai quy định đồ vật quan trọng cần phải khóa lại? Cô cho rằng văn phòngtổng giám đốc là nơi người nào cũng có thể vào sao?" Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529898/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.