Người phụ nữ chết tiệt, Thi Tĩnh chết tiệt.
Đứa bé đó sao có thể là của anh được?
Vân Dật Bạch hung tợn trừng mắt nhìn người phụ nữ đang tức giận trước mặt,trong lòng anh nảy lên ý định muốn bóp chết người phụ nữ này.
"Dì Tĩnh!" Cậu nhóc đang dựa đầu bên vai Thi Tĩnh rốt cuộc không nhịn được lên tiếng.
Thi Tĩnh đang tức giận muốn mắng nhất thời ngừng lại, dịu dàng trấn an đứabé trong lòng, "Thật xin lỗi, nhóc con, dì Tĩnh đã dọa cháu rồi!"
"Không sao!" Cậu nhóc giãy dụa nhảy xuống đất, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lên nhìn Vân Dật Bạch.
Trong nháy mắt, Vân Dật Bạch thật sự cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt có hơi quen mắt, bất quá anh vẫn như trước không tin nó là con của anh,không phải phủ nhận, mà là không thể nào.
Giống như đã quan sát kỹ Vân Dật Bạch, cậu bé cười sáng lạn, "Mẹ nói bố là bố của con!"
Người phụ nữ đó cũng nói như vậy?!
Vân Dật Bạch ngồi thẳng người, thản nhiên mở miệng, "Bạn nhỏ, chú không thể nào lại là bố cháu!"
"Mẹ nói là bố, chính là bố! Con không cần. Chẳng qua lần trước sau khi gặpbố, dường như mẹ rất đau lòng. Bố không nhận ra bọn con sao?" Cậu bé suy nghĩ theo cách rất đơn giản.
Lời nói của đứa bé khiến nhất thời trong lòng Thi Tĩnh tràn đầy lo lắng, cả giận nói, "Để xem anh còn gì muốn nói?"
Vân Dật Bạch tự nhủ với mình, không nên quan tâm đến những lời khó nghenày. Nói chuyện cùng đứa bé trước mặt còn dễ chịu hơn so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tuyet-luyen-tong-giam-doc-khong-yeu-van-cuong-ep/529892/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.